Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 283: Lời Nói Dối Thân Thiện 2

"Khi cháu đến đó, chị gái và anh họ sống ở trong thành phố vẫn khá tốt, chị gái còn nói không lo cho hai người, không có hai người thì cô ấy vẫn sống tốt."



Mẹ Lạc đè nén cơn giận trong lòng, ánh mắt bà ấy nhìn chằm chằm Lý Hồng Anh, nghiên răng nghiền lợi nói: "Hồng Anh, mo và cậu của cháu thật ra cũng không phạm nhiều lỗi sai, sau này chúng ta cũng biết được chúng ta là do bị người ta hãm hại, người hãm hại chúng ta cùng con gái của bọn họ chắc chắn sẽ bị chặt thành từng mảnh, chết không tử tế, cháu thấy mợ nói đúng không?" Sắc mặt Lý Hồng Anh lập tức thay đổi, cô ta chột dạ mà cụp mí mắt xuống, cắn răng nói: "Mợ nói đúng.”



Ba Lạc đi đến: "Hồng Anh à, nơi này của cậu mợ cũng không phải nơi tốt gì, nếu de người khác nhìn thấy cháu đến nơi này sẽ không tốt cho cháu, nên cháu mau trở về đi, sau này cũng cố gắng đừng đến nơi này nữa."



"Cậu, mợ, cháu còn muốn chăm sóc cho hai người mà.”



Cô ta muốn chăm sóc cho ba Lạc và mẹ Lạc, để vun đắp mối quan hệ thân thiết như ruột thịt này, để ngày sau cô ta còn dễ lợi dụng ba Lạc và mẹ Lạc.



Ba Lạc mim môi không nói, mẹ Lạc lên tiếng: "Đứa con Hồng Anh này của Chan Hoa thật hiếu thảo, con bé muốn tặng đồ cho chúng ta, ông cũng đừng phụ lòng tốt của con bé." Sau đó, mẹ Lạc giống như nói lên nỗi khổ của mình với Lý Hồng Anh: "Hồng ANh à, khi chúng ta đến đây tuyết rơi rất dày, đại đội không có lương thực gì tốt, mà trước đó mợ còn có bệnh bao tử không thể luôn ăn thô lương, cháu xem nhà cháu có lương thực loại tốt không? Nếu có thì mang đến cho mợ mỗi thứ mười cân đi, mợ biết cháu là đứa cháu gái hiếu thảo, chắc chắn sẽ đồng ý với mợ."



Đồng ý cái rắm đói!



Lý Hồng Anh mắng ở trong lòng, nhà họ Lưu không có lương thực loại tốt gì, nhưng cho dù có mẹ Lưu cũng sẽ không cho cô ta lấy ra đem đến cho người khác, nên khỏi phải bàn đến việc lấy ra mười cân.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



Chờ cô ta cướp được không gian của nữ chính, thì biết đâu sẽ khác.



"Mợ, cháu nói thật, nhà của cháu không có nhiều lương thực loại tốt đến vậy."



"Vậy thì đem đến năm cân đi, bên này quá lạnh, chân của mợ còn bị phong thấp, cháu nhớ đem đến một cái giường chăn bông nữa nhé.”



Lý Hồng Anh: Đồ vật muốn không ít đi, ngược lại còn tăng thêm. "Mợ, cháu cũng không có năm cân lương thực tốt, chăn bông của nhà chồng cháu chỉ có đủ cho cả nhà dùng, căn bản không có dư."



Như vậy, mẹ Lạc nhanh chóng xụ mặt: "Hồng Anh, hóa ra cháu nói muốn chăm sóc chúng ta, giúp chúng ta, thật ra cũng chỉ là lời nói suông mà thôi, cháu cho rằng tính tình của mợ và cậu của cháu tốt, dễ dỗ dành sao. Một khi đã như vậy, cháu cũng đừng xuất hiện trước mặt chúng ta rồi giả vờ làm người tốt nữa, ai không nói suông được chứ? Mợ và cậu của cháu cũng đã lớn tuổi, không biết phân biệt được lời tốt xấu nhưng cháu cũng đừng xem hai chúng ta là kẻ ngốc chứ."



"Mợ, ý của cháu không phải như vậy." Lý Hồng Anh không dự đoán mẹ Lạc sẽ khó chơi đến vậy: "Mợ, mong mợ thông cảm cho cháu một chút, cuộc sống của cháu hiện tại cũng không he tốt."



"Vậy mà cháu còn nói muốn giúp đỡ chúng tôi, tôi nói muốn xin chút đồ vật cháu đã than thở với chúng tôi rồi. Hồng Anh, rõ ràng là cháu không muốn giúp chúng tôi, còn muốn chúng tôi khen ngợi cháu. Nhà chúng tôi không có họ hàng thân thích nào dối trá như vậy."



"Mợ." Lý Hồng Anh khẽ cắn môi. Vì để chứng minh sự nhiệt tình của mình, có lẽ cô ta cần phải bỏ ra chút gì đó: "Mợ, mợ đừng buôn, Lý Hồng Anh cháu thật lòng muốn tốt với mọi người. Mọi người chờ ở đây, tối nay cháu sẽ đem hạt ngũ cốc tới."
Bạn cần đăng nhập để bình luận