Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 139: Chuyện Cũ 1

"Chủ yếu vẫn vì thỏa mãn anh Xuân Minh mà. Anh Xuân Minh đừng cho là em không biết, hôm nay anh đến khu nhà ở của thanh niên trí thức là có mục tiêu mới rồi nhỉ. Thanh niên tri thức Lạc còn trẻ đẹp hơn em, em đi rồi, anh còn có cô ấy mà. Em đoán là anh đang gấp gáp muốn có được cô ấy lắm rồi chứ gì."



Lại Xuân Minh cười nói: "Đoán đúng rồi, chỉ là tụi này còn chưa thân đâu, ai biết được người ta có phải là liệt nữ* hay không chứ, bây giờ ấy, em vẫn hấp dẫn nhát."



(*Chỉ người con gái thà chết để bảo vệ trinh tiết)



Hai người dây dưa khó phân, khoảng 1 tiếng sau mới chịu dừng lại và rời đi.



Lạc Tĩnh Nghiên cũng không rảnh rỗi, cô đi lên núi một chuyến rồi mang ve hai con thỏ hoang và một con lợn rừng.



Hai hôm sau, danh sách thanh niên tri thức được về thành phố đã có, văn phòng thanh niên huyện phái đồng chí tên Tôn Văn Sơn đích thân mang danh sách thanh niên tri thức được trở về đến mấy thôn của công xã Hồng Tỉnh, cũng đích thân xác minh tình hình với những thanh niên tri thức được trở về này.



Ở khu nhà ở của thanh niên trí thức, toàn bộ thanh niên tri thức đến đây đã lâu đều đứng ở trong sân, các thanh niên tri thức mới biết sẽ không đến lượt mình nên ở lì trong phòng không ra ngoài.



Trong số các nam thanh niên tri thức thì Mạnh Bân là người tinh thần phấn chắn và hưng phấn nhất, trong các nữ thanh niên tri thức thì Tống Anh Lan đã biết sẵn kết quả.



Tôn Văn Sơn nói tên hai thanh niên tri thức được trở về thành phó: "Trần Chi Dụ, Tống Anh Lan. Trong thời gian cải tạo, hai đồng chí đã tích cực công tác, phần đấu tốt, sống đoàn kết với tập thể, nay được cấp trên cho cơ hội trở về quê hương."



Tên vừa được đọc lên thì xung quanh vang lên tiếng hô kinh ngạc.



Nam thanh niên tri thức cho rằng người được đi sẽ là Mạnh Bân, chẳng ai nghĩ sẽ là Trần Chỉ Dụ.



Người được chọn bên nữ thanh niên tri thức luôn cho rằng là một trong hai người Thâm Như Ý và Lưu Tuệ Phương, không nghĩ là người được chọn sẽ là Tống Anh Lan.



Lưu Tuệ Phương không chịu được đả kích này nên ôm Thảm Như Ý rồi bật khóc, không chỉ vì không được về mà khóc, mà còn khóc vì đau khổ khi phải chịu sự bát công.



Dù người được chọn là Thảm Như Ý thì cô ấy cũng thương tâm như bây giờ.



Khẳng định Tống Anh Lan đã đi cửa sau, như vậy có nghĩa là, nếu cô ay không chịu đi cửa sau thì rất khó có được suất trở về, khả năng là cũng không so được với những thanh niên tri thức mới đến, cả đời đều không có danh ngạch trở về thành phố.



Thẩm Như Ý cũng ôm lấy cô ấy rồi vỗ lưng an ủi.



Mạnh Bân mở to mắt không tin được những gì mình nghe thấy, ngây người vài giây thì anh ta nắm lấy tay Tôn Văn Sơn truy hỏi: "Đồng chí, có phải ông đọc sai tên không, ông nhìn kỹ lại xem trên danh sách thật sự viết tên đồng chí Trần Chi Du sao?"



Tôn Văn Sơn để anh ta tự xem danh sách, ở bên trái cột đại đội Thắng Lợi chỉ viết tên Trần Chi Dụ và Tống Anh Lan. Mạnh Bân nhìn chằm chằm vào danh sách rất lâu, anh ta chớp mắt vài cái, cái tên trên danh sách đúng là Trần Chi Dụ mà không phải Mạnh Bân.



Nhất thời anh ta thấy trời xoay đất chuyển, lồng ngực nghẹn đến khó chịu, cảm giác rơi từ thiên đường xuống địa ngục chắc cũng chỉ thế này.



Anh ta tự hỏi một lúc, ánh mắt sắc bén nhìn về phía Trần Chi Dụ thì chỉ thấy đối phương bình tĩnh thong dong như thể biết trước được kết quả.



Chẳng lẽ là Trần Chi Dụ đã giở trol



Anh ta tức giận vọt đến trước mặt Trần Chi Dụ rồi hung hăng nắm cổ áo đối phương. "Có phải là cậu không, cậu động tay động chân, rõ ràng người được về thành phố là tôi mà, sao giờ thành cậu rồi?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận