Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 169: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân 1

Chuong 169: Anh Hung Cứu Mỹ Nhân 1



Lạc Tĩnh Nghiên nói với Lý Kiến Quốc: "Tôi chính là bạn trai của cô ay có phải chúng tôi ở bên nhau cực kỳ xứng đôi đúng không? Cô ấy là vợ tương lai của tôi, anh biết cô ấy có người yêu rồi thì hiện tại nên từ bỏ hy vọng với cô ấy đi."



Lý Kiến Quốc nhướng mày: "Anh nói anh là bạn trai của cô ấy sao, dựa vào đâu mà tôi phải tin anh?”



"Tin hay không là việc ở anh."



"Vậy thì tôi vẫn sẽ theo đuổi cô ấy, tôi có thể coi anh chỉ là kẻ giả mạo mà thôi. Hoặc là chờ sau khi cô ấy tiếp xúc với tôi một thời gian thì cô ấy sẽ ghét bỏ anh mà thích tôi."



Lạc Tĩnh Nghiên nhướng mày che ở trước người Tần Trân Trân, nói: "Vừa rồi tôi có nghe thấy anh nói, chắc hẳn anh cũng là người có lai lịch, chắc chắn gia thế cũng rất ghê gớm."



Lý Kiến Quốc nhìn cô bằng ánh mắt cô cũng rất biết thức thời.



"Nếu đã biết như vậy thì anh cũng nên ngoan ngoãn rời di đi, nhường Tần Trân Trân cho tôi, điều này vừa tốt cho anh vừa lợi cho cô ấy."



Anh ta nhìn cách ăn mặc của Lạc Tĩnh Nghiên, cũng khá được ngoại trừ việc trên người cô đang vác theo một cái sọt, trông rất giống từ nông thôn đi đến: "Chắc hẳn anh là người nhà quê nhỉ, anh cảm thấy anh xứng đôi với đồng chí Tần Trân Trân sao?"



"Dù cho anh ấy là người thành phố hay là người nhà quê thì tôi vẫn thích anh ấy." Tần Trân Trân nói.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn Lý Kiến Quốc: "Thích một người cũng không thể chỉ nhìn điều kiện gia đình nhà người ta được. Tôi là ban nông, tôi quang vinh, còn anh thì sao, nhà anh rất có tiền, anh tự cho mình là giỏi lắm có phải không?"



Hiện giờ mọi người đều lấy ban cùng làm vinh quang, ai khoe giàu mới là đi tìm đường chết.



Lý Kiến Quốc hừ một tiếng: "Điều kiện gia đình của anh không tốt, không thể cho đồng chí Tần Trân Trân một cuộc sống giàu có nhưng mà tôi có thể."



"Nhà anh có bao nhiêu tiền? Phải nói ra thì tôi mới tin nhà anh thực sự giàu có."



"Tôi." Lý Kiến Quốc vừa nói đến miệng lại nuốt xuống: "Dù sao vẫn tốt hơn nhà anh."



"Nói địa chỉ nhà anh cho tôi biết xem."



"Sao nào? Anh còn muốn tận mắt chứng kiến điều kiện gia đình nhà tôi thế nào sao2"



"Dù cho điều kiện gia đình nhà anh có tốt thế nào thì Trân Trân cũng sẽ không để mắt tới anh."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Tôi chỉ muốn hỏi để nếu như anh có nói ra đơn vị nơi ba mẹ anh làm việc hoặc địa chỉ gia đình anh thì tôi sẽ tới xin thỉnh giáo bác trai bác gái, hỏi bọn họ xem ép buộc một cô gái đã có bạn trai làm người yêu của mình thì việc đó có đúng hay không. Thuận tiện tôi cũng muốn hỏi bác trai bác gái xem có phải nhà anh thật sự rất có tiền giống như lời anh đã nói hay không.”



"Anh, anh muốn đi gặp ba mẹ tôi để cáo trạng sao?" Lý Kiến Quốc sợ.



"Đừng sợ, tôi chỉ đi lĩnh giáo cũng như chứng thực lời anh nói thôi mà."



Vừa rồi Lý Kiến Quốc chỉ muốn lấy ba mẹ mình ra để hù dọa người ta mà thôi. Nếu như để cô biết ba mẹ anh ta làm chuyện xấu ở bên ngoài thì nhất định ba mẹ anh ta sẽ dạy dỗ anh ta một trận vì sợ anh ta sẽ làm liên lụy đến bọn họ.



Nhưng anh ta lại không muốn mắt mặt nên mới nói: "Tôi chẳng sợ cái gì cả, thế nhưng tôi biết hai người sẽ không lâu dài được đâu. Tôi sẽ chờ tới khi Trân Trân chán anh rồi chia tay với anh, tới khi đó tôi sẽ lại theo đuổi cô ấy."



Anh ta hừ lạnh một tiếng sau đó mới xoay người rời đi.



Tần Trân Trân nhìn bóng dáng anh tuấn của Lạc Tĩnh Nghiên trước mặt, vừa rồi người này còn khéo đuổi côn đồ giúp cô ấy khiến ân tượng của cô ấy đối với "người con trai" trước mắt này cũng bất tri bất giác tăng thêm vài phần.



"Đồng chí, cảm ơn anh vì vừa rồi anh đã đứng ra giải vây giúp tôi, theo tôi thấy chắc là về sau tên Lý Kiến Quốc kia sẽ không lại quấy ray tôi nữa đâu, nếu không thì anh ta đã không ảo não rời đi như vậy."



Lạc Tĩnh Nghiên xoay người nói: "Về sau tôi vẫn sẽ đến chỗ các cô bán hàng, nếu như anh ta còn dám quấy ray cô nữa thì cô cứ nói cho tôi biết, tôi đi tìm ba mẹ anh ta nói chuyện."



Tần Trân Trân cảm giác day ắp sự an toàn, nếu như người này có thể luôn bảo vệ mình thì thật tốt.



"Đồng chí, anh cũng tốt bụng quá rồi. Anh tên là gì vậy, tôi, tôi phải báo đáp anh thế nào đây?"



"Tôi tên là Đổng Tiêu, Đổng trong Đồng Tiêu Đồng, Tiêu trong Đồng Tiêu Tiêu."



"Ha ha ha, đồng chí, anh cũng thú vị quá đấy." Tần Trân Trân bị cô chọc cười, làm thế càng làm cô ay thích cô hơn: "Tôi biết là hai chữ nào, chữ đồng có trong bộ "thảo" mà chữ tiêu cũng có trong bộ "thảo" (*), đúng không?"



(9) Bộ thảo là một trong 214 bộ thủ của tiếng Trung, bộ thủ dùng để cấu tạo nên chữ Hán và chữ Nôm. Một chữ Hán sẽ được cấu tạo từ một hay nhiều bộ thủ ghép lại với nhau.



"Đúng vậy. Về việc báo đáp gì đó thì không cần thiết đâu, chẳng lẽ tôi còn có thể bảo cô lấy thân báo đáp sao?” Lạc Tĩnh Nghiên nói giỡn.



Tần Trân Trân: Cũng không phải không thể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận