Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 333: Có Tính Toán Trước 2

Chuong 333: CO Tinh Toan Trước 2



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Lòng dồi là món người ở đây thích ăn, đem tiết heo đã nêm nếm gia vị đổ vào lòng heo đã làm sạch, buộc hai đầu lại, rồi mang đi luộc ở lửa nhỏ bao giờ chín thì gắp ra. "



Với sự giúp đỡ của ba Lạc, Lạc Tĩnh Nghiên đã làm xong bốn năm cân lòng dồi, sau đó còn nấu thêm thịt.



Lòng dồi luộc chín là có thể ăn, Lạc Tĩnh Nghiên đem lòng cắt thành những từng lát, thả vào bát cho mọi người ăn.



Mọi người đều khen không ngớt, ba Lạc nói:" Con gái, tài nấu ăn của con còn giỏi hơn ba đấy, ba còn không biết làm món này. "



Lạc Tĩnh Nghiên cười một tiếng: " Con học từ người dân địa phương ở đây. "



Họ cùng bà nội Trương quanh bàn ăn lòng dồi, như người một nhà vậy.



Ba Lạc tiếc nuối đem chai rượu nhị oa đầu kia mở ra, cầm hai cái chén, một bát cho Tiết Ngạn Thần, một chén cho mình, sau đó rót rượu vào, đưa cho Tiết Ngạn Thần một chén: "Tiểu Tiết, chúng ta uống một chén. "



"Vâng. "



Hai người chạm chén, sau khi ba Lạc uống một hớp, trong lòng tràn đầy thoải mái, "Muốn nhiều ngày như vậy, cuối cùng hôm nay cũng được uống rồi. "



Tiết Ngạn Thần cũng uống một hớp, rồi cùng ba Lạc vừa ăn vừa uống rượu, sau đó ba Lạc bắt đầu nói về quốc sự, mẹ Lạc thấy ba Lạc uống say, kịp thời ngắt lời ông: "Say thì đừng uống, cần thận họa từ miệng mà ra, miệng gây họa. ”



"Không say không có say, tôi không có say. ”Ba Lạc xua xua tay: "Vừa rồi cùng tiểu Tiết nói chuyện, không nhịn được mới nói chuyện này, được rồi, tôi không nói, tôi cùng tiểu Tiết nói chuyện khác. "



Sau khi những người khác ăn xong rồi, hai người họ vẫn ngồi uống rượu.



Bên khác bà nội Trương kéo Lạc Tĩnh Nghiên tới phòng mình, ở một nơi bí mật lấy một đôi bông tai ngọc bích, đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên.



"Con gái, con với ba mẹ con đối xử với bà như người nhà vậy, mỗi lần có đồ ăn ngon đồ uống ngon đều chia cho bà già này một phần, bình thường ba con cũng giúp đỡ bà rất nhiều, bà không có gì để báo đáp, vật này con nhất định phải nhận. Trước, bà đưa cho mẹ con, mẹ con không nhận, bây giờ không được từ chối nữa. "



"Nhưng, bà nội, vật này quá quý. " Một đôi bông bích giá trị vô cùng lớn.



Mẹ Lạc đúng không thích hợp giữ đồ như vậy, nhưng cô có không gian, đựng bao nhiêu bảo bối cũng được, không bao giờ sợ nhiều.



Bà nội Trương lắc đầu một cái: "Vật này đối với bà không có tác dụng, không nói đến giá trị, đây có thể là cách duy nhất bà báo đáp các con, giữ lấy. "



"Vậy con cảm ơn bà nội. "



"Không cần khách sáo với bà nội. "



Lúc Lạc Tĩnh Nghiên trở lại phòng, đã thấy mặt ba Lạc đỏ bừng, mắt cũng sắp không mở được nữa rồi, rõ ràng là đã say, mà vẫn kéo Tiết Ngạn Thần uống rượu.



Mà Tiết Ngạn Thần hầu như không thay đổi gì, giống như không uống rượu vậy. Lạc Tĩnh Nghiên đi đến, hỏi anh:" Anh chỉ uống một ít à2?"



Tiết Ngạn Thần cảm thấy oan uong: "Anh còn uông nhiều hơn chú đấy. "



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu, giơ ngón tay cái lên, thực sự bội phục tửu lượng của anh.



Cô đến đỡ ba Lạc: "Ba, ba say rồi, lên giường nằm nghỉ một lúc đi. ”



"Không có say không có say, ba không có say. ”Ba Lạc một mực phủ định mình đã say: "Hôm nay ba rất vui, ba còn phải cùng tiểu Tiết uống nữa, ba có thể uống thêm một chai nữa. "



Mẹ Lạc trầm mặt nói: "Lần nào cũng như vậy, say rồi không chịu nhận. Nãy mẹ đỡ ông ấy, ông ấy không chịu để mẹ đỡ. "



Ba Lạc cầm chai rượu lên, định rót, Lạc Tĩnh Nghiên liền cướp lấy chai rượu.



"Ba, nếu ba còn như vậy, sau này con không mang rượu cho ba nữa. ”



Ba Lạc say khướt:" Con không mang thì thôi, con re ba mang. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận