Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 337: Trò Chơi Bắt Đầu 1

Lạc Trường Thiên khóc nac lên: "Chị, em xin lỗi chị, em không nên đạp xe trong sân, em sai rồi. "



"Chuyện này không trách em, em đừng khóc. " Lạc Tĩnh Nghiên an ủi cậu:" Trước tiên em nói cho chị biết, xe mắt như thế nào?"



"Em, em đang đạp xe ở sân, đột nhiên buồn đi giải, em mang xe đặt trước nhà vệ sinh, sau đó vào đi giải. Sau khi em ra ngoài, xe đã không thấy đâu. "



"Từ lúc vào đến lúc ra, em đi mắt bao lâu?"



"Chưa đến một phút. "



"Ngắn như vậy à? Vậy em có nghe thấy bên ngoài co tiếng gì không, nếu người đó muốn trộm xe đạp của em, nhất định sẽ phát ra tiếng. "



Lạc Trường Thiên nghĩ một hài, khi xe bị trộm cậu lại không nghe thấy tiếng động nào.



Cậu ngượng ngùng gãi đầu: "Có thể khi em đi tiểu tiếng to quá, nên không nghe được tiếng trộm.



"Cho dù là thế, cũng thật trùng hợp, người bên ngoài làm sao biết được khi nào em đi tiểu, mà trộm xe đúng lúc ấy? Nếu trong khoảng thời gian ngắn như vậy mà xe đã bị trộm đi, vậy thì chỉ có thể là người đó theo dõi em. ”



Lạc Trường Thiên lắc đầu: "Vừa nãy em không thấy ai lén lút vào trong thôn. ”



"Không phải người ngoài, vậy chắc chắn là người bên trong. "



Lạc Irường Thiên càng nghĩ ngờ:" Chị, Chị nghĩ người ở tri thanh điểm? Làm sao có thể, họ trộm xe rồi để ở đâu? Với lại trong tri thanh điểm làm gì có chỗ nào để giấu xe. "



"Khi em đạp xe, có ai ở trong sân?”



"Chỉ có thanh niên Trang. "



Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ đến một khả năng, có thể trong thời gian ngắn như vậy, yên lặng giấu đi chiếc xe mà không bị ai phát hiện, nếu người này vẫn còn ở tri thanh điểm, ngoài người có không gian ra, cô không thể nghĩ ra ai khác. "Chúng ta đến kí túc xá nữ, hỏi xem họ có thấy ai trộm xe đi không. "



Hai người di vào kí túc xá nữ, thấy mọi người đều đang nằm trong chăn, không ai vắng mặt, còn Trang Phỉ Phi thì đang nằm trên giường đất nhắm mắt nghỉ ngơi.



Trong lòng Lạc Tĩnh Nghiên đã xác định Trang Phi Phi là người trộm xe, nhưng cô không thể nói ra, vì sẽ không có ai tin cô, thậm chí điều đó còn có thể làm lộ không gian của bản thân.



Các nữ thanh niên tri thức đều bảy tỏ mình không biết, thậm chí họ còn kinh ngạc khi ban ngày ban mặt mà tri thanh điểm lại có trộm vào. Thẩm Như Ý nói: "Vừa rồi mọi người đều ở trong phòng, không ai có thời gian đi trộm xe đâu. "



Cô liếc nhìn Trang Phỉ Phỉ, lúc nãy chỉ có cô ta là đi ra ngoài một lúc, nhưng, muốn trộm xe rồi giấu kĩ đi, chắc chắn không đủ thời gian.



Đồng Kiến Tân nói:"Thanh niên tri thức Lạc, chuyện này có chút kì lạ, chúng ta hãy kiểm tra xem khi trộm người đó có để lại dấu chân không. ”



Anh ấy và Triệu Quân hai người cùng nhau kiểm tra dấu chân ở trong và ngoài cổng kí túc xá, tiếc là bên ngoài tuyết rơi các dấu chân chồng chất lên nhau không thể phân biệt được ai với ai, còn ở bên trong thì không có dấu chân nào.



Nhất thời mọi người đều hoang mang, một chiếc xe lớn như vậy sao có thể mất, ai là người đã giấu nó đi?



Đồng Kiến Tân nói:" Thanh niên tri thức Lạc, chúng tôi không tìm được xe của cô, giờ tôi đi tìm ở trong thôn, nếu không tìm thấy chúng ta báo công an, để công điều tra, tìm xe giúp cô. "



Trong lòng Lạc Tĩnh Nghiên đã biết ai trộm xe, báo công an cũng chẳng có ích gì, công an sẽ không tra ra được là Trang Phi Phi.



Nhưng cô không thể hiện là mình không quan tâm, vậy nên cô theo Thẩm Như Ý và Đồng Kiến Tân đến nhà đại đội trưởng, đại đội trưởng yêu cầu dân binh lục soát hết làng, cũng chẳng tìm thấy gì, sau đó họ đi báo công an, đáng tiếc cả công an cũng không ngoại lệ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận