Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 330: Mở Thư Mở Túi Đồ 2

Sau khi mẹ Tiết mở túi đồ, thấy bên trong là mấy gói nhỏ bọc bằng giấy dầu được sắp xếp chỉnh tê, tổng cộng có tám gói."



Ba Tiết: "Mau mở ra xem, nếm thử tay nghề của con dâu ra sao nào?"



"Được, để tôi mở một gói." Mẹ Tiết tháo gói bánh quy từ hạt óc chó, cười nói: "Nhìn rất được, để nếm thử xem mùi vị thế nào." Bà lấy một miếng đưa cho ba Tiết rồi mình cũng thử một miếng.



Bình thường ba Tiết không thích đồ ngọt, vậy mà phải đầu hàng dưới đám bánh quy này, ông ăn hết miếng này đến miếng khác, mãi đến khi hét sạch mới thôi.



Mẹ Tiết nói: "Lão Tiết, bình thường tôi thấy ông không thích đồ ngọt, có ăn cũng chỉ ăn một chút, vậy mà hôm nay lại ăn hết sạch nha."



"Minh Tuệ, bánh quy óc chó này quá ngon rồi, đây là món điểm tâm ngon nhất mà tôi từng ăn đấy."



Mẹ Tiết cũng gật đầu: "Tôi cũng thấy vậy, còn ngon hơn mấy loại chúng ta mua trong cửa hàng bách hóa, mấy món đó đều do đầu bếp dày dặn kinh nghiệm nấu đấy, vậy mà còn thua con dâu của chúng ta làm. Con tôi mới về đó ít lâu, hai đứa nó chắc mới quen thôi, vậy mà đã gửi đồ về, rất có hiểu đấy."



Hai người họ vừa ăn bánh quy óc chó vừa bàn về con dâu tương lai, vô cùng vui vẻ.



"Nếu con mình có người yêu, vậy chúng ta cũng sắp có cháu rồi."



Ba Tiết nói: "Cũng phải xem ý hai đứa nó thế nào đã."



Hai người lại ngẫm nghĩ một chút, ba Tiết bảo: "Bà xem, hai chúng ta cứ ngồi đây đoán tới đoán lui, mà nội dung cụ thể trong thư còn chưa xem nữa kìa."



Bọn họ lại cùng nhau xem thư, càng đọc lại càng hài lòng.



"Cô gái này cũng là thanh niên tri thức về nông thôn đấy, còn đến từ Bắc Kinh, hai đứa nó gặp nhau lần đầu tiên ở thủ đô, sau đó chính thức quen nhau lúc trên đường về nông thôn... Vừa chính thức quen nhau, liền báo cho chúng ta biết. Ây da, ông xem đi, tôi biết ba cô bé này đó, là chiến hữu cũ của tôi, lão Lạc. Ây, ai ngờ, tôi lại có thể kết thông gia với nhà ông ấy chứ."



Lúc ba mẹ Tiết còn đang nhập ngũ, cũng có quen ba Lạc: "Vậy thì tốt quá, chúng ta có thể kết thông gia với lão Lạc, đúng là niềm vui nhân đôi."



"Đúng đó, tính lão Lạc trọng tình trọng nghĩa, coi trọng danh dự, tính cách rất tốt, con gái của ông ấy, chắc chắc tính tình cũng rất tốt."



"Bà cứ hay nói thừa, nếu tính tình tệ thì con mình có chọn không?" Lúc họ xem nội dung phía trước còn cười vui vẻ, nhưng đến khi đọc đến đoạn sau, đôi lông mày của họ dần nhíu lại.



"Ngạn Thần nói, lão Lạc với vợ ông ấy bị kỷ luật giáng chức rồi, giờ họ về ở khi Ngưu Bằng dưới quê ấy."



(Ngưu Bằng là chuồng bò. Trong thời kỳ cách mạng văn hóa, từ này chỉ nơi các đơn vị lập ra để giam giữ thành phân tri thức, điều kiện sống rất kém. )



"A2" Mẹ Tiết lắp bắp kinh hãi: "Nói vậy thì hoàn cảnh nhà họ cũng không tốt lắm."



"Ừm." Tiếng ba Tiết cũng dần nặng nề, sắc mặt cũng không tốt lắm: "Chúng ta còn định đợi đến lúc đón con về thì sắp xếp luôn công việc cho nó, không biết có bị ảnh hưởng gì không?”



Mẹ Tiết cũng chợt thấy băn khoăn: "Cha mẹ của tiểu Lạc ở quê, chắc nó cũng chưa có dự định về thành phó, nếu hai đứa nó kết hôn, chắc con mình cũng không về được, giờ phải tính sao đây?"



Hai vợ chồng liền thấy khó xử.



Ba Tiết xem nốt đoạn cuối: "Con trai của bà nói là dù sao thì cũng phải lấy tiểu Lạc, cả đời này chỉ cưới mình tiểu Lạc."
Bạn cần đăng nhập để bình luận