Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 499: Xâm Nhập Tham Thảo 1

Tiết Ngạn Thần trực giác Lạc Tĩnh Nghiên giống như có cái gì muốn nói với anh, trong lòng có dự cảm không tối.



"Tinh Nghiên.”



Lạc Tĩnh Nghiên chỉ vào nơi có nước ở bên cạnh, nói: "Ngạn Thần, anh đi với em qua bên kia dạo đi."



"Được."



Bởi vì thời tiết am lên, tuyết đọng trên núi dần dần tan ra, biến thành nước chảy từ trên tảng đá chảy xuống, vài nơi nhỏ giọt hòa vào nhau, tạo thành dòng nước khá lớn. Tiết Ngạn Thần nhìn dòng nước, nhìn nhìn bàn tay mình theo bản năng, vừa rồi ăn gà nướng xong, trên tay còn dính đầy dầu mỡ, cọ vài cái ở trên thân cây, chỉ cọ rớt được một phần dầu mỡ, trên tay vẫn còn dính lại một chút, vừa lúc có thể dùng nước này rửa sạch một chút.



“Tĩnh Nghiên, tay em còn dính mỡ không? Chúng ta đến dòng nước bên cạnh rửa một chút đi."



Tuy rằng Lạc Tĩnh Nghiên đã dùng giấy ăn lau qua tay, nhưng vẫn chưa sạch hẳn: "Được, đi rửa một chút đi."



Hai người cùng nhau đi tới dòng nước bên cạnh, Tiết Ngạn Thần ngồi xổm người xuống, đưa tay vục nước vài cái, Lạc Tĩnh Nghiên ở cạnh anh, cũng du6i tay vào trong dòng nước.



Mùa xuân nước tuyết vẫn rất lạnh, đầu ngón tay mới đụng tới dòng nước cái, đã cảm giác được một cảm giác mát lạnh.



Cô vốn muốn chịu đựng nước lạnh để rửa cho xong, ai ngờ, một đôi tay đột nhiên duỗi qua, kéo tay của cô đi.



Người đàn ông quay đầu cười cười với cô: "Để anh rửa giúp em."



Lòng bàn tay anh am áp, có lẽ có liên quan đến nhiệt độ trên người anh.



Bàn tay của cô nhỏ nhắn trắng nõn non mềm, bị bàn tay dày rộng am áp của anh bọc lấy, cũng không cảm thấy lạnh như lúc nãy nữa.



Anh múc lên chút nước vào tay anh, tỉ mỉ rửa sạch dầu mỡ còn dính trên tay giúp cô, cẩn thận từng chút từng chút, động tác vừa nhẹ vừa dịu dàng.



Cô đã tận mắt nhìn thấy một mình Tiết Ngạn Thần có thể một tay xách lên một con heo rừng hơn 100kg, lúc này, lực anh sử dụng lại khiến cho cô cảm thấy hết sức thoải mái.



Anh rửa sạch mỗi một ngón tay cho cô, mãi đến khi rửa sạch hai bàn tay của cô mới thôi.



Rửa tay xong, bên trên còn nước đọng, bởi vì nước lạnh, nếu không lau nước khô nước trên tay, sẽ cảm thấy rất lạnh. Anh đưa tay cô đặt lên trước ngực mình, rồi hỏi cô: "Lấy quần áo của anh để lau khô, lại còn ấm nữa đúng không?”



Lạc Tĩnh Nghiên sửng sốt một phen, rồi lắc lắc đầu.



Anh đưa hai bàn tay của cô cọ cọ ở trên quần áo mình, sợ tay cô bị lạnh, liền tháo hai cúc trước ngực ra, đặt tay cô vào bên trong áo len của mình.



Lạc Tĩnh Nghiên nhanh chóng cảm thấy hơi am từ trên tay truyền đến, bên trong anh mặc áo lót, cách một tang vải mỏng, cô có thể cảm nhận được hơi ấm cùng với bắp thịt cường tráng trên người anh.



Đợi qua mười phút sau, ủ ấm tay cô xong xuôi rồi mới bỏ tay của cô từ trong lòng mình ra.



Bây giờ Lạc Tĩnh Nghiên còn có một việc muốn biết rõ ràng, không trông ngóng mình có thể tiếp thu hay không, cái kia sớm hay muộn đều phải đối mặt với hiện thực.



Cô đứng ở cạnh khe suối, nhìn nước chảy róc rách, lặng im trong giây lát, mới hỏi anh: "Ngạn Thần, anh có lừa gạt em cái gì không? Hoặc là nói, trước kia anh có lừa gạt em cái gì không?”



Tiết Ngạn Thần nghe thấy lời của cô, trong lòng không khỏi hồi hộp một phen, vừa rồi anh đã cảm thấy Lạc Tĩnh Nghiên giống như có chút không thích hợp, hoá ra Lạc Tĩnh Nghiên muốn hỏi anh câu hỏi như vậy, nhưng anh cũng rất khó trả lời câu hỏi của cô. Nếu không phải anh gánh vác nhiệm vụ quân khu giao cho, anh rất muốn mở lòng với cô, không giữ lại một phần bí mật nào, thậm chí đưa cả tâm can của mình cho cô.





Chuong 500: Xam Nhap Tham Thao 2


Chuong 500: Xam Nhap Tham Thao 2



Chuong 500: Xam Nhap Tham Thao 2



Nhưng mà, có một số việc, Lạc Tĩnh Nghiên tuyệt đối không thể biết được.



Công là công, tư là tư, công và tư không thể lẫn lộn, chỉ cần một ngày anh còn đang tại chức, thì phải kiên trì giữ vững nguyên tắc cùng với điểm mau chốt của bản thân.



Giọng nói anh tram trầm: "Tĩnh Nghiên, anh có thể bảo đảm với em, về mặt tình cảm, anh chưa từng lừa gạt em, sau này cũng sẽ không.”



Lạc Tĩnh Nghiên nghe được lời của anh nói, hơi hơi cúi mắt xuống, trong lòng lại suy ngẫm. Không lừa dối về mặt tình cảm, đó chính là nói có lừa gạt ở phương diện khác.



Cô không cầu đối phương có thể nói hết tất cả mọi chuyện cho cô nghe, cũng giống như cô nói chuyện mình có không gian cùng với linh sủng cho anh biết.



Mỗi người đều có quyền giữ bí mật của bản thân, không xâm nhập tìm tòi nghiên cứu bí mật của đối phương cũng là tôn trọng cùng với lượng giải.



Nhưng, trên một số việc, cô cũng có nguyên tắc cùng với điểm mâu chốt của mình.



"Ngạn Thần, em còn muốn hỏi anh một vần đề."



"Em hỏi đi." Cô lại trầm tu hai giây, mới mở miệng: "Anh, chính là đặc vụ của địch sao?"



"Cho tới bây giờ anh không nghĩ tới việc phản bội tổ quốc cùng nhân dân của mình, cũng tuyệt đối sẽ không phản bội."



Tiết Ngạn Thần trả lời cực kỳ rõ ràng, leng keng hữu lực, không chỉ có không có chút chột dạ nào, ngữ điệu còn kiên định.



Chỉ theo giọng nói của anh cũng có thể làm cho người ta tin phục.



Lạc Tĩnh Nghiên gật gật đầu,"Em tin tưởng anh."



Anh không phải đặc vụ của địch, trên người lại có nhiều bí mật như vậy, chỉ cần chuyện đáy giày gắn kim loại kia, đã là người bình thường không thể làm ra được, cũng không phải phong cách của người bình thường.



Trừ phi anh là quân nhân, vì làm một nhiệm vụ loại nào đó mà phải che dấu thân phận của mình để đi đến nơi này.



Nghĩ đến đây, cô nhất thời lại rơi vào cảm giác xoắn xuyt buồn rau khác.



Chính sách quy định, người thuộc giai cấp có vấn đề là không thể kết hôn cùng với quân nhân, giữa bọn họ có một tầng ngăn cách, sau này còn có thể tiếp tục ở bên nhau sao?



Nói gì đến việc sau này bọn họ muốn kết hôn, lại còn sinh con, đều chỉ là ảo tưởng. Mà sau khi nhà bọn họ biết được thành phần gia đình của cô xong, liệu có bỏ cô lại phía sau không?



Anh có tiền đồ tốt, sẽ không sợ bị cô liên lụy sao?



Tóm lại trong lòng anh nghĩ thế nào, nhưng hiện tại anh không chịu thừa nhận thân phận của mình, đại khái cũng là không thể thừa nhận, cô cũng không thể nói rõ ràng chuyện này với anh.



Cũng không biết đến lúc nào anh mới có thể thẳng thắn thừa nhận thân phận với cô.



Trước đó, cô phải duy trì khoảng cách với anh trước, bởi vì tương lai bọn họ có đi đến một bước kia không, vẫn là một việc chưa rõ ràng. Suy nghĩ rối loạn khiến cho cô đến cả việc muốn tiếp tục ở lại trên núi cũng không còn, Ngạn Thần, em có hơi mệt, không muốn đợi ở chỗ này, chúng ta xuống núi dl”



"Em mệt sao, có tự đi được không, để anh cõng em xuống."



"Không cần, em vẫn có thể tự đi được, cứ để anh cõng em suốt, em sợ mình sẽ biến thành tàn phế mắt."



Cô rất muốn yên lặng suy nghĩ một chút, ai cũng không được tới quấy ray cô.



Nói xong, cô đi đến phía trước.



Cô chạy rất nhanh, để lại Tiết Ngạn Thần chân dài lại phía sau.



"Tĩnh Nghiên." Tiết Ngạn Thần phát hiện cô đang cố ý tách khỏi mình, khẩn trương đuổi theo cô: “Tĩnh Nghiên, em làm sao vậy?”



Lạc Tĩnh Nghiên là người thông minh, nhất định đoán được một số chuyện, nhưng cái gì anh cũng không thể nói, không thể giải thích với cô, cũng không thể làm ra hành động bảo đảm với cô.





Chuong 501: Benh Tinh Nguy Hiem 1


Chuong 501: Benh Tinh Nguy Hiem 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận