Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 716: Người Và Chim Đánh Cược 1

Bà ta nhặt cục đá lên ném con quạ đen lan nữa, nhưng con qua đen đã bay mắt rồi.



"Qua quạ quạt! Qua quạ quạt" Bà già, bà không đuổi kịp tôi! Không đuổi kịp!



Vì gặp phải quạ đen là điềm xấu, lần này bà ta không gọi Lý Hồng Anh và Lưu Ái Quốc, hai người kia đang tập trung tìm đò, cũng không để ý đến chỗ của bà ta.



Vì chuyện này nên mẹ Lưu thấy trong lòng không được thoải mái lắm, lúc tìm đồ cũng trở nên bắt cần không mấy quan tâm hơn. Lúc bước đi không cần thân bị hòn đá làm trượt chân, cắm đầu xuống đất, bà ta gào lên một tiếng than ôi, sau khi ngã xuống đất thì kiểm tra thấy trên đầu gối đã bị thương xước hết một mảng.



Lưu Ái Quốc vội vàng chạy tới kiểm tra vết thương cho bà ta, bảo bà ta ngồi yên tại chỗ nghỉ ngơi, đừng đi tìm kho báu nữa.



Vốn dĩ mẹ Lưu không muốn nghỉ ngơi, nhưng vết thương trên đầu gối lại khiến bà ta có lòng nhưng không có sức.



Đến trưa, ba người vẫn không thu hoạch được gì.



Hôm qua mẹ Lưu thấy vui vẻ, tưởng là nhà bọn họ cũng sắp giàu có lên rồi, lần đầu tiên bà lấy ra chút bột mì trong nhà, sáng ra còn cùng Lý Hồng Anh nướng bánh bột ngô với nhau.



Đến giờ cơm trưa, mỗi người ăn một ít bánh, mẹ Lưu cũng nghỉ ngơi đủ, ba người hành động lần nữa.



Thoáng chớp mắt đã qua hết buổi chiều, thấy mặt trời sắp xuống núi rồi, bọn họ không tìm ra được gì, ai nấy đều mệt ngất ngư.



Lý Hồng Anh rất thất vọng, cô ta không ngờ mình lôi Lưu Ái Quốc và mẹ Lưu tới đây, sau đó còn chọn chỗ mà có khả năng là Trang Phi Phỉ bỏ dây chuyền nhát, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.



Chẳng lẽ sợi dây chuyền đó cơ bản không có ở trong hẻm núi này, mà là ở trong hẻm núi thứ sáu.



Hay là vì bọn họ không tìm kỹ toàn bộ hẻm núi này, cho nên mới không tìm ra được.



Trời sắp tối rồi, Lý Hồng Anh không nỡ rời khỏi đây, nhưng sợ làm mẹ con nhà họ Lưu bực mình nên chủ động nói: "Ái Quốc, mẹ, hôm nay đã không còn sớm nữa rồi, chúng ta nên xuống núi thôi, ngày mai rồi tới tìm tiếp. "



Mẹ Lưu quá mệt mỏi, cộng thêm trên đầu gối có vết thương, dù có muốn tìm nữa thì cũng lực bất tòng tâm.



"Được, về nhà thì về nhà, nghỉ ngơi một đêm rồi mai tới nữa. Dù sao thì người khác cũng không biết bí mật này, không sợ có ai giành với chúng ta. " Lưu Ái Quốc cũng đồng ý với cách nói của bọn họ, ba người mệt nhọc cả ngày, về đến nhà đã sắp mệt gần chết rồi.



Buổi tối, Hắc Hỗ và Bàn Hỗ cũng tới đây.



Bàn Hỗ nói: "Nơi này đã là hẻm núi cuối cùng rồi, nếu còn đi về phía bên kia nữa là nơi mà Trang Phi Phi không đi tới được. Nếu như nơi này cũng không có, thế thì chứng minh là Trang Phi Phi thật sự nói dối, dây chuyền cơ bản không có trong hẻm núi, chúng ta phải đến nơi khác tìm tiếp. "



"Tìm thử xem sao, cùng lắm thì chúng ta dẫm nát hết ngọn núi này, giống như cách mà thanh niên trí thức Tiết và thanh niên trí thức Triệu đã tìm cái huy hiệu đặc biệt trước kia vậy, họ còn không nhanh nhẹn nhạy bén bằng chúng ta mà họ còn không sợ, chúng ta sợ gì?"



"Ừm phải, tìm hẻm núi xong nếu mà không có, chúng ta đến từng gò núi và những chỗ khác tìm thử.



"Cũng chỉ có thể như vậy. "



Chỉ mat thời gian đến nửa đêm là đã tìm xong hết đường hẻm núi này, hai con mèo không tìm thấy dây chuyền đá Kê Huyết theo như kế hoạch đã dự tính trước, cả hi đứa đều không may hài lòng.



Lúc về đến nhà trời còn chưa sáng, Hắc Hỗ đi tìm Lạc Trường Thiên, chui vào trong chăn của Lạc Trường Thiên ngủ, Bàn Hỗ thì đi thẳng vào không gian của Lạc Tĩnh Nghiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận