Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 940: Theu Thua Hoa Mai 2

Chuong 940: Theu Thua Hoa Mai 2



Chẳng lẽ là Lý Tuyết thích anh?



Rốt cuộc anh ấy nghĩ gì! Ôi chúa ơi, anh ta ngay lập tức bị sốc bởi suy đoán của mình. Kinh khủng thực sự khủng khiếp, khủng khiếp đến mức dù thế nào đi nữa anh cũng không thể chấp nhận được.



Trong lòng anh chỉ có Trân Trân, nếu Tiết Ngạn Thần nhìn thấy điều gì mập mờ giữa anh và một người phụ nữ khác, anh nhất định sẽ nói cho Trân Trân.



Càng nghĩ càng sợ hãi, nhìn Lý Tuyết lúc này giống như nhìn thấy một con tê giác. Anh ấy muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, thoát khỏi tầm mắt của Lý Tuyết, vội vàng nhét mấy ngụm cơm vào miệng, suýt chút nữa thì nghẹn, dù vậy cũng cảm thấy tốc độ quá chậm, trước khi ăn xong cơm trong hộp cơm. Anh ấy vội chộp lấy hộp cơm trưa của mình và bỏ đi như thể đang chạy trốn.



Lý Tuyết ngước mắt nhìn anh ấy ôm hộp cơm vội vã rời đi, cô chỉ thấy buồn cười mà không nghĩ đến điều gì khác. Cô nhẹ nhàng liếc nhìn, chỉ coi nó như một trò đùa mà cô gặp phải khi đang ăn, cong môi mỉm cười rồi cúi đầu tiếp tục ăn.



Tuy nhiên, cô không thấy Tiết Ngạn Thần nên cô dừng lại và tự an ủi, có lẽ sáng mai cô có thể gặp lại anh. Triệu Quân ôm bữa ăn dở vội vàng trở về ký túc xá như khỉ chạy. Tiết Ngạn Thần đã ăn sớm hơn họ và đang ngồi trong ký túc xá nghỉ ngơi, khi sân tập vắng người, anh muốn qua đó rèn luyện thể chất.



Anh hứa với vợ rằng sẽ duy trì độ cứng của cơ bắp để cô có thể cảm nhận được, vì vậy anh phải tiếp tục tập thể dục và không để vợ thất vọng khi về nhà.



Sau khi Triệu Quân trở lại, anh không quay lại ký túc xá ngay mà đến tìm anh."Lão Tiết, Lão Tiết." Cửa không đóng, anh ấy liền mở ra đi vào.



Tiết Ngạn Thần nhìn thấy anh ay đang cằm hộp cơm, vẫn đang nhai thứ gì đó trong miệng, vẻ mặt có vẻ nguy hiểm, cau mày hỏi



"Cậu vừa ăn cơm vừa bị chó đuổi à?"



"Còn đáng sợ hơn cả vậy. Dù có bị chó đuổi tôi cũng không thể phụ lòng cô gái mình yêu được."



Tiết Ngạn Thần thấy anh ấy ngơ ngác, cũng thấy buồn cười.



"Cậu đang nói cái gì vậy? Không hiểu, tại sao cậu không ở căng tin ăn xong rồi quay lại? Nếu vừa đi vừa ăn cần thận lại sặc đến độ lao đi đầu thai."



Triệu Quân đặt bữa trưa xuống bàn, kêu cạch cạch, nuốt khan, nuốt luôn miếng bánh bao hấp vừa nhai vào miệng.



Anh thở dài, vẻ ngạc nhiên vẫn hiện rõ trên gương mặt."Lão Tiết, tôi nói cho cậu biết một chuyện, tôi thật sự nhìn thấy quỷ, cái kia, cái kia.”



Anh ấy có chút xấu hỗ nói ra.



"Cái gì vậy? Nói nhanh cho tôi biết đi."



"Là cái đó, cái đó." Anh vẫn không thể nói được.



Tiết Ngạn Thần cau mày xua tay nói: "Tôi cho cậu ba giây, nếu cậu không nói được nữa thì đừng nói nữa. Dù sao thì tôi cũng không muốn nghe những gì cậu liên thiên để không làm phiền đôi tai của tôi."



"Không, không, cậu nhát định phải nghe tôi nói."



Triệu Quân nói trôi chảy: "Lão Tiết, để tôi hỏi cậu, cậu có còn nhớ đồng chí Lý Tuyết, người sáng nay ngồi đối diện với chúng ta khi chúng ta ăn à?”



"Thật nhàm chán" Tiết Ngạn Thần trừng mắt nhìn anh, đôi môi mỏng mim chặt, không nói gì.



Triệu Quân tiếp tục: "Đoán xem chuyện gì đã xảy ra?"



"Cô ấy bị cậu thu hút."



Bang! Triệu Quân vỗ bàn.



"Đoán xem, trưa lúc tôi đến căng tin ăn cơm, cô ấy lại ngồi đối diện với tôi, riêng hôm nay ba lần, ba lần. Này, cậu không cho rằng chuyện này quá trùng hợp đi.”



"Đừng nói là cậu cảm thấy thích thú với điều đó nhé, có cần tôi nói với Trân Trân không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận