Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 878: Nghi Thần Nghi Quỷ 1

Chờ đến sau giờ làm, Lâm San San một mình trở lại Tri Thanh Điểm, cô ta đột nhiên đuổi theo, chạy tới trước mặt Lâm San San nói: "Tôi biết rồi, cô chính là con gái của Cao Thiết Sơn và Lý Sương Ngọc đúng chứ, cô không thể lừa tôi được đâu."



Lâm San San nghe được lời nói của cô ta trong lòng liền muốn giết cô ta.



Một khi danh tính thực sự của cô ấy bị bại lộ, thì cô ấy sẽ bị bắt vào tù.



Cô đây Lý Hồng Anh ra: "Tôi không phải, tôi căn bản không có quan hệ gì cùng bọn họ, đừng có nói năng lung tung.”



Lý Hồng Anh không chịu bỏ cuộc, cô ta nhất định phải tìm ra danh tính thực sự của Lâm San San.



"Nếu như cô vẫn không thừa nhận, tôi đều đã biết cô chính là con gái của bọn họ, nhất định là như vậy. Này, cô có biết tôi là ai không? Tôi là..."



"Iôi không quan tâm cô là ai, phiền chết đi được."



Lâm San San đẩy cô ta ra rồi chạy đi, mặc kệ Lý Hồng Anh nói cô ta là ai, cũng có khả năng là nói dối, nhất định là dùng để lừa gạt mình, khiến mình thừa nhận thân phận thực sự.



Cô hoảng sợ chạy về Tri Thanh Điểm, trong đầu nghĩ đến lời nói của Lý Hồng Anh, liệu người khác có sớm biết danh tính của cô hay không, nghĩ đến kết cục của cha mẹ mình, không khỏi cảm thấy ớn lạnh toàn thân.



Vì sợ người khác phát hiện mình là hậu duệ của gián điệp, Lâm San San nằm xuống giường, dùng chăn đắp thật kín, một ngọn gió cũng không thể lọt, cho dù có đang đắp chăn thì trong lòng cô ấy rất lâu cũng không thể bình tĩnh được.



Thẳng đến khi Trần Ngọc Linh đi vào gọi cô ấy dậy ăn cơm,"San San, đã đến giờ ăn rồi."



Cô mở chăn ra, khắp người đều là mồ hôi, kể cả đầu và mặt cũng Có. Trần Ngọc Linh hỏi: "San San, cô thấy không khỏe à? Bây giờ trời còn chưa lạnh, sao cô lại đắp chăn cả người kín như vậy?"



"Tôi, tôi Không có gì đâu, vừa rồi tôi cảm thấy hơi khó chịu, tôi đắp chăn lại để đổ mồ hôi thôi, giờ cảm thấy dễ chịu hơn rồi."



"À, vậy cô đi ăn nhanh đi. Ăn xong tinh thần sẽ thấy dễ chịu hơn đấy."



"Được."



Những Thanh niên trí thức vào ba mùa xuân hạ thu đều là ăn cơm ở ngoài sân, chỉ đến mùa đông khi trời trở lạnh mới được ăn cơm trong nhà.



Trời còn chưa tối, Lâm San San vì ở trong chăn nên đầu tóc còn rồi tinh rối mù, vẫn còn lưu vài giọt mồ hôi dính trên mặt, bộ dáng luộm thuộm của cô so với thường ngày ngược nhau hoàn toàn, cũng rất khác hoàn toàn với những thanh niên trí thức khác. Vì vậy, đã thu hút sự chú ý của họ, tất cả đều đưa ánh mắt về phía Lâm San San.



Chính những ánh mắt trần trụi, dò xét này đã khiến Lâm San San có ảo giác rằng danh tính thực sự của cô ấy đã bị vạch trần.



Cha mẹ cô ấy là kẻ phản quốc, còn cô ấy chính là con gái của chính kẻ phản quốc đó, nếu những người này biết thân phận thực sự của cô, bọn họ nhất định sẽ bắt cô và giam cô mãi mãi trong nhà tù tối tăm, bọn họ cũng sẽ đánh đập cô, tra tân cô , khiến cô sống không bằng chết.



Có lẽ vì quá sợ hãi, cô cảm thấy lạnh đến mức hai tay vô thức ôm lấy mình.



Tôn Điềm Điềm nhìn cô ấy giống như bị bệnh, hỏi: " Trí Thức Lâm, cô thấy khó chịu sao? Sao không di gặp bác sĩ thôn đi."



Lâm San San bỗng nhiên tỉnh lại, cô ấy lắc đầu: "Không sao đâu, tôi không có bệnh, không cần đi gặp bác sĩ thôn.”



Buổi tối khi cô đi ngủ, vừa nhắm mắt lại, những gì hiện ra trước mắt cô chính là cách ba cô qua đời.



Một tiếng âm thanh nỗ lớn.





Chuong 879: Nghi Than Nghi Quy 2


Chuong 879: Nghi Than Nghi Quy 2



Chuong 879: Nghi Than Nghi Quy 2



Ba cô bị một viên đạn bắn xuyên qua đầu, máu đỏ tươi phun ra, bắn tung tóe khắp mặt cô, trong ánh mắt của cô mờ mờ ảo ảo đều là một màu đỏ gớm ghiếc đáng sợ.



"Đừng đừng!"



"Sao vậy? Thanh niên tri thức Lâm.” Có người bên cạnh hỏi cô.



Lâm San San mở mắt ra, phát hiện mình vừa mới bị mắc kẹt trong ác mộng!



"Không sao đâu, không vấn đề gì.”



Cô lại nằm xuống, nhưng vừa nhắm mắt lại, cảnh tượng bi thảm và đẫm máu lại hiện ra trước mắt cô, cũng như cảnh mẹ cô đang ở trong tù chờ cô cứu.



Cả đêm Lâm San San không ngủ được.



Sáng hôm sau khi thức dậy sớm, cô cảm thầy choáng váng.



Khi cô bước đến sân và nhìn thấy Giang Mãn Nguyệt, Tôn Điềm Điềm và Trần Ngọc Linh đang nói chuyện cùng nhau, cô trong phút chốc nghĩ rằng những người đó đã phát hiện ra thân phận của cô là con gái của kẻ phản quốc, bọn họ đang nói về cô đi.



Cô nhanh chóng bước tới, đẩy ba người ra, nghiêm mặt hỏi: "Các cô, các cô đang lén nói chuyện gì vậy? Ba nữ thanh niên tri thức nhìn thấy cô kích động như vậy, bọn họ đều có chút bối rối.



"Thanh niên tri thức Lâm, chúng tôi chỉ đang nhìn cái tổ kiến này ở trên mặt đất thôi." Giang Mãn Nguyệt chỉ xuống đất, Lâm San San quả nhiên nhìn thấy một cái tổ kiến, trong lòng lại lo lắng hơn.



Trong lúc làm việc, những nữ thanh niên tri thức khác cũng bắt đầu bàn tán về cô.



"Các cô nói xem thanh niên tri thức Lâm hôm qua có phải rất kì lạ không?”



"Cũng có chút kỳ lạ, hình như thần kinh của tôi có chút không bình thường.”



Lâm San San vì cả đêm nghĩ ngợi lung tung không được nghỉ ngơi thoải mái, ban ngày lúc cô đi làm mặt cứ nghệt ra, hiệu quả công việc tự nhiên không được tốt như bình thường.



Bây giờ lại là vụ thu hoạch mùa thu, mọi người đang cố gắng nhanh chóng thu hoạch nhưng cô ấy lại làm việc rất chậm chạp.



Tiểu Đội trưởng thấy cô đang thái đậu một cách lơ đãng, nghiêm mặt bước tới mắng cô: "Cô chưa ăn hay ngủ chưa tỉnh vậy hả? Có biết bây giờ là lúc nào rồi không, nhanh chóng thu hoạch đi, thu hoạch xong còn phải gieo cho kịp thời vụ nữa, cô làm việc chậm như vậy, nếu mọi người đều giống cô, đợi lúc trời mưa to, hoa màu sẽ chết hết mắt." Lâm San San tinh thần sa sút, nhìn thấy tiểu đội trưởng mở miệng nói liên tục, khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị, dường như nghe thấy một giọng nói khác: Con gái của kẻ phản quốc nên bị trừng phạt!



Lâm San San chịu không nỗi, trước mắt tối sam lại và ngắt đi.



"Đừng, đừng đánh tôi, tôi không phải con gái họ, tôi không phải."



Chờ khi tỉnh dậy lần nữa, cô thấy mình đang nằm trên giường đất ở Tri Thanh Điểm, nhìn thấy một nữ thanh niên tri thức khác đang ngồi cạnh mình.



Bọn họ từng người đều vây quanh mình, đây bọn họ đều biết mình là hậu duệ của kẻ phản quốc rồi phải không, bọn họ muốn tra xét mình sao?



"Thanh niên tri thức Lâm, cô rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tôn Điềm Điềm hỏi: "Nếu có chuyện gì, cô có thể nói cho chúng tôi biết."



Hiện tại tinh thần cô rất loạn, mọi người đều cảm thấy cô có chút đáng thương.



Lâm San San nhớ lại lời cô nói lúc mới tỉnh lại, suýt chút nữa nói ra ba chữ Cao Thiết Sơn, nguy hiểm quá, không biết lần sau mình có buột miệng thốt ra ba chữ đó hay không.



Nghĩ đến đây, cô không nhịn được nữa mà òa khóc lên.



"Thanh niên trí thức Lâm, Thanh niên trí thức Lâm." Bên tai vang lên một thanh âm an ủi.



Cô khóc một lúc rồi mới dần dần bình tĩnh lại.



Nhìn những nữ trí thức xung quanh, họ đều mang vẻ mặt ôn hòa, dường như không có ý xấu gì VỚI CÔ.



Đây tất cả đều là suy đoán của chính cô, đầu óc cô có vấn đề gì sao?
Bạn cần đăng nhập để bình luận