Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 507: Anh Bị Thương 2

"Tư Kỳ, Tĩnh Nghiên, thật sự cảm ơn hai đứa, còn cả Chan Hoa nữa, cảm ơn mọi người chăm sóc bác. Cục xương già này của bác không chịu nỗi bệnh tật, trước kia lúc máy đứa còn chưa tới, ông già cũng đi, mỗi lần bác sinh bệnh, đều là tự chịu đựng, hiện tại có may đứa, mấy đứa đều tới chăm sóc bác, bác thật sự cực kỳ biết ơn may đứa."



"Bác gái, bác nói những lời này chính là khách khí rồi." Mẹ Lạc nói: "Cháu cùng với Chấn Hoa đến nơi này, người đầu tiên làm quen được chính là bác, cũng là bác giúp đỡ chúng cháu đầu tiên, bác là người tốt, chúng ta ở chung cùng một chỗ với nhau lâu như thế, cháu đã xem bác như là mẹ mình, mặc kệ bác coi cháu là gì, dù sao, cháu chỉ có cảm giác này."



Lúc này ba Lạc đi tới, nói: "Bác gái, bác lại khách khí với chúng cháu rồi, không chỉ có Tư Kỳ, cháu cũng đã sớm xem bác như mẹ của mình rồi. Cháu cùng với Tư Kỳ đều không có ba mẹ, chúng cháu ở bên cạnh bác giống như là về lúc mới trước đây vậy."



"Đúng vậy, cảm giác này cực kỳ âm áp."



Bà nội Trương nghe xong lời bọn họ nói, chóp mũi hơi hơi cay cay, bà cụ không nghĩ tới bản thân sinh dưỡng năm đứa con cả đời, đến già bị bệnh, người ở bên cạnh mình, chăm sóc mình lại là người không có chút máu mủ gì với mình, bọn họ lại còn coi mình như mẹ.



Bà cụ bắt lấy tay mẹ Lạc, gắt gao nắm ở trong lòng bàn tay, lại nhìn về phía ba Lạc.



"Cảm ơn may đứa, có mấy đứa cùng với Tĩnh Nghiên Tiểu Thiên ở đây, cũng khiến bác hưởng thụ được niềm vui được con cháu chăm sóc rồi."



Ba Lạc đột nhiên nghĩ tới, nói: "Bác gái, nếu chúng ta đều coi nhau là người thân, bác, nếu bác không ghét bỏ, sau này làm mẹ nuôi của cháu đi, thế nào?"



Mẹ Lạc cũng đồng ý với đề nghị của ba Lạc: "Bác làm mẹ nuôi của chúng con, sau này chúng ta sẽ chính thức là người một nhà."



Mẹ Lạc lại thương lượng với Lạc Tĩnh Nghiên: "Tĩnh Nghiên, con nói xem, con có đồng ý chuyện này không?”



Lạc Tĩnh Nghiên lắc đầu: "Con không có ý kiến."



"Tiểu Thiên cũng sẽ không có ý kiến." Ba Lạc đã quyết định thay cho Lạc Irường Thiên, ông nói với bà nội Trương: "Còn bác thì sao? Bác có đồng ý không? Nếu không được thì bác có thể coi như con chưa nói gì, ha ha." Ông ấy nghịch ngợm cười cười.



Bà nội Trương vội vàng nói: "Bác có gì mà không thích? Sao bác lại không thích các con chứ? Các con bằng lòng nhận bác làm mẹ nuôi thì bác cầu còn không được. Bác chỉ sợ các con ghét bỏ bác, bác là một bà cụ, bác sợ sẽ liên lụy đến máy đứa."



Ba Lạc nói: "Cái gì mà liên lụy hay không liên lụy, nhà có một người già giống như có một bảo bối, sau này bác chính là bảo bối của chúng ta."



Khi ba Lạc và mẹ Lạc đến đây, ngoài việc có thể đoàn tụ với Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên, hưởng thụ niềm vui đoàn tụ gia đình thì việc bà nội Trương ở chung với bọn họ cũng mang đến cho bọn họ không ít sự am áp, bầu không khí am áp là một liều thuốc tốt để trị liệu vết thương tâm lý.



Bà nội Trương gật đầu, khóe miệng lộ ra ý cười: "Chỉ cần các con khong che me, me Se khong có ý kiến."



"Được, vậy từ hôm nay trở đi, mẹ chính là mẹ nuôi của con và Tư Kỳ, là bà nội nuôi của Tĩnh Nghiên và Trường Thiên. Nếu đã nhận mẹ nuôi thì dù sao cũng phải làm lễ chứ, ba người chúng con dập đầu với mẹ trước, mẹ chờ Tiểu Thiên đến sẽ bổ sung cho mẹ.”



"Ôi trời, dập đầu cái gì, không cần dập đầu." Bà Trương ngăn cản.



Ba Lạc đã đứng sẵn, mẹ Lạc và Lạc Tĩnh Nghiên đều đứng bên cạnh ông ấy, ba người bọn họ cùng nhau dập đầu với bà nội Trương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận