Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 741: Thỉnh Giáo Vấn Đề 2

Chính là có lời đồn cho rằng Lý Hồng Anh câu dẫn đàn ông trong thôn, chẳng lẽ vì không câu dẫn được những người trẻ nên Lý Hồng Anh đổi chủ ý lên người ông ay?



Ai nha, khẩu vị gì nặng vậy, ngay cả lão già thối như ông ấy cũng không buông tha. Ông ấy sợ tới mức hai chân nhữn ra. Một ông già như ông ấy không chống đỡ được đâu!



Ông ấy chưa đợi Lý Hồng Anh đi tới đã mau chóng lui về bên cạnh, cố gắng cách xa Lý Hồng Anh, ánh mắt cũng né tránh như Lý Hồng Anh chính là yêu tỉnh ngàn năm.



Ông ấy đã lớn tuổi, danh tiếng ở trong thôn vẫn rất tốt, không thể vào lúc tuổi già như vậy bị đồn nhảm nhí được, hỏng hết cả thanh danh.



Nhưng kết quả là, ông ấy trốn, Lý Hồng Anh lại đuổi theo.



Lý Hồng Anh thấy Lý Cửu Thúc tránh né cô ta vì cô ta tiếp cận Lý Cửu Thúc có phần đột ngột. Cô ta bèn kiếm đại một lý do để tiếp cận Lý Cửu Thúc: "Ông chú, cháu vào là vì muốn hỏi chú một vấn đà."



"Bởi vì, bởi vì cháu có nghe nói tới uy danh của chú trong thôn, vấn đề này những người khác không biết đáp án nên chỉ có thể tới hỏi chú." Nói rồi, lại đi về phía trước một bước. Lý Cửu Thúc lại tiếp tục lùi nhất định phải giữ khoảng cách với cô ta.



"Cô đừng lại đây, muốn hỏi gì thì cô hỏi đi."



Lý Hồng Anh thấy khoảng cách của mình và Lý Cửu Thúc còn khoảng sáu bảy mét, tính bước thêm bốn năm bước để Lý Cửu Thúc có thể tiến vào khu vực dò xét hệ thống của cô ta.



Nhưng cô ta vừa đi lên, Lý Cửu Thúc lập tức lùi xuống. Quay vòng vòng quanh cái thùng rượu gỗ to, chơi trò mèo đuổi chuột với cô ta.



Trong lòng Lý Hồng Anh thầm buồn bực, không biết lão già thúi này cứ trốn tránh cô ta làm gì, cô ta cũng không ăn thịt ông ấy.



"Chú, sao chú cứ phải trốn cháu vậy? Cháu cũng không làm gì chú?"



"Vậy cô hỏi chuyện gì thì hỏi đi, sao cứ mãi đuổi theo tôi vậy?" Lý Cửu Thúc hỏi lại.



"Tôi, tôi" Cô ta nhìn lấy Lạc Tĩnh Nghiên, lập tức nghĩ ra gì đó.



"Chú, vấn đề cháu muốn hỏi không tiện để người ta nghe, cần phải lại gần chú một chút. Chú đừng nhúc nhích, để cháu qua đó."



Cô ta nói vậy Lý Cửu Thúc lại càng nghĩ nhiều hơn. Nhìn xem, còn không cho người khác nghe được, câu hỏi gì mà phải bí mật như vậy?



Một ông lão như ông ấy còn phải đỏ mặt: "Cái đó, vợ Ái Quốc à, cô mau đi đi, tôi còn phải làm việc. Tôi với cô không thân, cũng không có gì để nói. Cô cũng đừng hỏi tôi, tôi không muốn nói gì với cô cả. Cô, cô đi tìm những người trẻ tuổi đi, đại đội chúng ta không có thì qua đại đội khác tìm xem.” Sẽ có người chịu nói chuyện với cô.



"Chú, chú nói gì vậy. Tôi thật sự có chuyện rất quan trọng muốn nói với chú, không phải như chú nghĩ đâu. Chú nghe xong sẽ biết, lời tôi nói rất có ích cho chú."



"Dù có ích thì tôi cũng không cần."



“Chu



Lý Cửu Thúc thấy Lý Hồng Anh lì lợm, nghĩ cứ dây dưa mãi cũng không phải cách, phải mau chóng đuổi Lý Hồng Anh đi mới được.



"Vợ Ái Quốc, nếu cô còn làm chậm trễ công việc tôi sẽ báo với đại đội trưởng để đại đội trưởng xử phạt cô."



"Chú, tôi chỉ nói một câu với chú, sẽ không làm chậm trễ thời gian của chú."



"Tôi không muốn nói chuyện với cô, cô mà qua đây, tôi sẽ nói cô phi lễ với ông lõa."



"Tôi không muốn phi lễ với chú."



"Cô có tâm tư kia cũng chẳng chịu thừa nhận." Lý Cửu Thúc rất chắc chắn.



Lúc còn trẻ ông ấy cũng thu hút các cô gái trẻ thích mình, già rồi cũng không thể sống yên on được. Haiz, mị lực đáng chết này phải làm sao đây?
Bạn cần đăng nhập để bình luận