Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 544: Nghe Lén Ngoài Cửa Sổ 1

Chuong 544: Nghe Len Ngoài Cửa Số 1



Trần Chính Đông ngồi bên cạnh Triệu Quân chỉ chỉ vào đồng chí nữ dẫn đầu đội múa trên sân khấu: "Cậu có nhìn thấy không, người xinh nhất đứng ở phía trước chính là con gái của sư đoàn trưởng Lý chúng ta, Lý Tuyết."



Vẻ mặt Triệu Quân vô cảm: "Thưởng thức tiết mục thì cậu cứ thưởng thức tiết mộc đi, cậu quan tâm thân phận diễn viên làm gì."



Trần Chính Đông hừ một cái, nhỏ giọng lam bẩm: "Thật sự cho rằng mình là hòa thượng."



Dưới khán đài các đồng chí đều đang thưởng thức chương trình một cách thích thú, nhưng Tiết Ngạn Thần lại giống như chịu đủ loại dày vò, chỉ ngóng trông buổi biểu diễn này sớm kết thúc. Vậy cho nên đến khi kết thúc anh cũng không biết trên đài các diễn viên đang biểu diễn gì, chứ đừng nói đến diễn viên trông như thế nào.



Sau khi xem xong buổi biểu diễn, anh và Triệu Quân tạm biệt các lãnh đạo rồi trở về ký túc xá như thể đang chạy trốn.



Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân vừa hoàn thành nhiệm vụ, vốn dĩ họ sẽ có thời gian ba ngày để nghỉ ngơi, sau đó sẽ ở lại quân đội để tiền hành huấn luyện.



Nhưng hai ngày sau Tiết Ngạn Quân đã chủ động xin ra trận, yêu cầu đi chấp hành nhiệm vụ mới. Sau khi Triệu Quân nghe xong thì lập tức đi tìm anh: "Nghe nói anh lại muốn đi diệt thổ phỉ. Bọn thổ phỉ ở phía tây nam rất hung hãn, chưa nói đến còn có rất nhiều người, trong tay ai cũng có vũ khí, bọn họ còn đều là những người không muốn sống."



"Cho dù bọn chúng có hung hãn, có không muốn sống thì cũng phải có người đi tiêu diệt. Bọn chúng không chỉ là thổ phỉ mà còn có cấu kết với thế lực nước ngoài ở biên giới. Nếu không bọn họ lấy đâu ra nhiều vũ khí như vậy chứ?"



"Nói như vậy thì càng nguy hiểm hơn." Triệu Quân thở dài: "Vốn dĩ nhiệm vụ này cũng không cần anh đi, chúng ta có thể ở lại quân đội thêm vài ngày.” "Anh ở lại đây, cẩn thận nghỉ ngơi một chút."



Triệu Quân suy nghĩ một lúc: "Bỏ đi, nếu anh muốn đi thì em sẽ đưa anh đi. Em đi nói với trung đoàn trưởng xem hai chúng ta có thể cùng đi được không."



Bây giờ trong lòng anh ấy không chỉ quan tâm đến việc đền đáp tổ quốc và nhân dân, mà còn quan tâm đến một người rất quan trọng, anh ấy và Tiết Ngạn Thần là bạn nối khố. Tiết Ngạn Thần chủ động yêu cầu đi làm nhiệm vụ, vậy thì anh ấy cũng đi theo là được. Sau này Tần Trân Trân sẽ so sánh anh ấy với anh họ của mình, rồi cho rằng anh ấy quá vô dụng, sẽ coi thường anh ấy.



"Cậu mau ởi nói đi, càng sớm càng tốt, ngày mai tôi sẽ rời di."



"Được rồi, bây giờ tôi sẽ lập tức đi xin chỉ thị của thủ trưởng."



"Tôi đi cùng cậu đi tìm thủ trưởng."



"Được."



Hai người bọn họ cùng đến phòng làm việc của trung đoàn trưởng, trung đoàn trưởng mỉm cười nói: "Rốt cuộc là hai người các cậu có chuyện gì vậy, người ta mà vừa mới chấp hành xong nhiệm vụ trở về thì đều muốn ở lại quân khu. Các cậu thì ngược lại, từng bước từng bước đều muốn chạy ra bên ngoài. Bên ngoài có rất nhiều nguy hiểm, làm sao có thể an toàn bằng trong quân khu."



Triệu Quân liếc nhìn Tiết Ngạn Thần một cái "Trung đoàn trưởng, chúng tôi muốn vì Tổ quốc cống hiến sức lực nhiều hơn. Xin ngài phê chuẩn cho tôi và tiểu đoàn trưởng Tiết cùng đi chấp hành nhiệm vụ lần này."



Trung đoàn trưởng suy nghĩ một chút rồi gật đầu: "Đã như vậy thì các cậu đi cùng nhau đi."



"Cảm ơn thủ trưởng."



Hai ngày sau, bọn họ cùng các chiến sĩ khác cùng nhau ngồi trên tàu quân sự đi về phía tây nam.



Lại qua mấy ngày, Lạc Tĩnh Nghiên nhận được thư từ quân khu gửi tới.



Sau khi cô mở ra, nhìn thấy một câu bắt mắt nhất là, Tĩnh Nghiên, anh đã đến quân khu an toàn, mọi thứ đều ổn, chỉ là vẫn không nhìn được mà nhớ em.
Bạn cần đăng nhập để bình luận