Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 203: Ăn Trộm. 3

Anh ta luôn cảm thấy có chút kỳ quái.



"Hẳn là trùng hợp đi."



"Có thể." Lục Thừa Dã chỉ có thể thuyết phục chính mình như vậy, nếu không anh ta cũng không tìm được lý do nào khác.



Thời tiết mấy ngày nay rất tốt, sau khi nhóm nữ thanh niên trí thức ra bờ sông giặt quần áo, bọn họ đều phơi quần áo theo hướng 3 giờ trong sân, cho dù thứ đó có là áo khoác ngoài hay đồ lót.



Lạc Tĩnh Nghiên cũng giặt tượng trưng hai bộ quần áo của mình và quần áo của Lạc Trường Thiên, còn những bộ quần áo khác và tất cả đồ lót của cô đều được giặt ở bên trong không gian.



Khi phơi quần áo bên ngoài, cô cũng chỉ phơi áo ngoài của mình ra nắng, còn đồ lót thì tuyệt đối không để lộ ra bên ngoài.



Bởi vì ở đây có nam thanh niên tri thức nữa, mà cô có không gian, vậy hà tất gì còn muốn người ta nhìn trộm sự riêng tư của của con gái nhà mình chứ.



Vào buổi tối, Giang Mãn Nguyệt và Ninh Bội Bội đều phát hiện ra rằng đồ lót của mình bị mất, nhưng đồ lót của những nữ thanh niên trí thức vấn khác thì không bị ăn trộm.



Giang Mãn Nguyệt cảm thấy rất xấu ho, rốt cuộc là ai đã trộm đồ lót của bọn họ? Ninh Bội Bội ngày thường vốn là một đứa con trai, nhưng ngay khi đồ lót của mình bị mắt thì cô ấy còn tức giận hơn cả Giang Mãn Nguyệt.



Hai người cùng nhau thảo luận một chút và phân tích xem sẽ là ai đã lấy trộm quần áo của bọn họ.



Ngoài những người đàn ông muốn thỏa mãn tâm lý đồi trụy của mình ra thì cũng có những người phụ nữ không có tiền mua đồ lót rồi trộm đồ lót của người khác để mặc.



Nghĩ đến điều đầu tiên, bọn họ không khỏi cảm thấy ớn lạnh trong lòng.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



"Chúng ta đi tìm chị Như Ý đi, nói cho cô ấy biết chuyện này." Giang Mãn Nguyệt nói.



"Được."



Bọn họ đi tìm Tham Như Ý, sau khi Tham Như Ý biết được tin đồ lót của bọn họ không cánh mà bay thì cũng phát hoảng, chẳng lẽ khu nhà ở của thanh niên trí thức của bọn họ có biến thái, hay là do nữ thanh niên trí thức tham của trộm mắt?



Không ai trong số họ để ý đến bộ quần áo đó, cho nên bọn họ vẫn tạm thời chưa rõ rốt cuộc là người ở bên ngoài đã lấy trộm đồ lót của họ hay có ai đó trong khu nhà ở của thanh niên trí thức của bọn họ đã phạm tội.



Tôn Điềm Điềm tram tư trong giây lát rồi mới nói: "Kỳ thực thì trước đó hai ngày tôi cũng trộm mắt một lần, lúc đó cũng không dám nói cái gì.”



Thảm Như Ý nói: "Hóa ra đây không phải là lần đầu tiên, chuyện này nhất định phải giải quyết, nếu không kẻ trộm đó sẽ tiếp tục trộm đồ của chúng ta. Về sau bắt cứ là ai gặp phải chuyện như vậy nhất định phải kịp thời lên tiếng."



Giang Mãn Nguyệt hỏi: "Chẳng lẽ trong khu nhà ở của thanh niên trí thức của chúng ta có kẻ biến thái sao?" Cô ấy còn muốn nói ra cái tên Phương Chí Viễn.



Lâm San San nói thẳng: "Cô muốn nói là thanh niên trí thức Phương sao?”



Lời nói của cô ta chắc chắn là đã hướng sự chú ý của người khác đến chỗ của Phương Trí Viễn, ai bảo cô ta có thù với Phương Trí Viễn chứ?



Thẩm Như Ý nói: "Chuyện này không phải là chuyện nhỏ, chúng ta cứ kiểm tra chính mình trước đã, nếu không tìm được thì đi tìm nam thanh niên trí thức ở phía bên kia đi, cho dù có nói thế nào thì nhất định phải tìm được người này."



Thẩm Như Ý yêu cầu các nữ thanh niên trí thức giũ quần áo của họ và lấy quần áo của mình ra, nhưng cuối cùng bọn họ vẫn không tìm thấy chiếc đồ lót mà Giang Mãn Nguyệt, Ninh Bội Bội và Tôn Điềm Điềm bị mắt.



"Vậy tới chỗ của nam thanh niên trí thức đó lục soát đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận