Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 292: Mua Sắm Ở Hợp Tác Xã 1

Ở sân phơi lúa.



Lý Hồng Anh không chỉ làm kiểm điểm đơn giản như vậy, vì các thôn dân đã nghỉ đông quá lâu, ngày nào cũng nhàm chán ở trong nhà. Trong thôn khó khăn lắm mới có chuyện náo nhiệt, bọn họ hệt như bị tiêm máu gà, phấn chắn chỉ trỏ, nắm tuyết trên đắt lại thành một quả bóng rồi ném vào người Lý Hồng Anh, Có một thì sẽ có hai. Người đầu tiên ném dẫn theo rất nhiều người ném theo. Những quả câu liên tục đánh về phía cơ thể Lý Hồng Anh. Trên người Lý Hồng Anh vốn đã có vết thương, giờ bị ném lại càng đau hơn.



Cô ta sợ tới mức bỏ chạy nhưng lại bị người nắm về. Những người khác tiếp tục ném cầu tuyết lên người cô ta.



Cán bộ thôn đứng bên cạnh nhìn chỉ coi đó như một loại trừng phạt cho Lý Hồng Anh. Chỉ cần bọn họ không kêu dừng thì người dân trong thôn sẽ không dừng.



Lý Hồng Anh sống không bằng chết. Cô ta không cam lòng, cô ta có hệ thống trong người, biết được phương hướng phát triển và tương lai của chuyện, cô ta phải thay thế vị trí của nữ chính chứ không nên rơi vào kết cục như này.



Cô ta nhận thấy những chuyện xảy ra bên người cô ta đã khác nguyên tác rất nhiều, nhưng cô ta không hiểu rốt cuộc tại sao lại như Vậy.



Trong đám người nhìn Lý Hồng Anh chịu nhục ở sân phơi lúa còn có người quen cũ của Lý Hồng Anh, chính là Triệu Văn Tùng. Triệu Văn Tùng không biết vì sao Lý Hồng Anh lại ở chỗ này, nhưng anh ta chỉ coi Lý Hồng Anh như con kiến, hy vọng sau này cô ta không quần lấy mình là được.



Đi tới khu nhà ở của thanh niên trí thức, mới sáng sớm Tần Trân Trân đã lái xe đạp tới đây đưa một phiếu xe đạp cho Tiết Ngạn Thần.



"Anh họ, phải hao tâm tổn sức lắm mới lấy được cho anh. Người nọ làm ở nhà máy sắt thép. Nhà máy phát phiếu cho hắn nhưng nhà hắn có người bệnh, không đủ tiền mua xe đạp. Em phải nhờ hai ba người nói đi nói lại mới có được tắm phiếu này, còn phải mời người trung gian ăn cơm.”



Tiết Ngạn Thần nhận lấy phiếu xe đạp: "Còn đủ tiền không? Thiếu thì anh cho thêm.”



Tần Trân Trân cười: "Anh cho nhiều như vậy dĩ nhiên đủ, ngoài trừ dùng tiền mua phiếu và mời khách ra còn thừa tận 10 tệ, nhưng anh nói cho em mua đồ ăn vặt nên em không trả anh đâu."



"Nếu em không đủ ăn thì anh cho thêm."



"Không cần đâu, anh thấy em vì chuyện của anh mà hao tâm tổn sức vậy, anh nói cho em biết chị dâu tương lai em là ai để em xem thử trước đi."



"Bây giờ chưa thể nói cho em được.”



"Anh họ, anh keo kiệt quá."



Cô ấy nhìn về phía ký túc xá của thanh niên trí thức: "Có phải là nữ thanh niên trí thức ở đây không? Anh không nói em sẽ vào hỏi từng người một."



"Vậy em đi hỏi đi."



"Nghe anh nói vậy thì không phải ở đây."



"Em không cần phải dọa anh, dù sao bây giờ anh cũng không thể nói cho em biết."



"Được được, em không hỏi nữa, dù sao thì sớm muộn gì cũng sẽ biết." Tần Trân Trân di rồi, Tiết Ngạn Thần vừa ăn cơm xong bèn đi thẳng tới khu nhà ở của thanh niên trí thức đại đội Thắng Lợi.



Lạc Tĩnh Nghiên với dọn rửa chén đũa xong thấy Tiết Ngạn Thần đi tới bèn hỏi: "Anh Tiết, anh ăn cơm chưa, nếu chưa thì em nấu cho anh một tí."



"Anh ăn rồi, lát nữa có thời gian không? Anh muốn em đi với anh lên thị trần một chuyến."



"Đi lên thị trấn làm gì?"



"Giúp anh tham khảo mua ít đồ."



"Được, em có thời gian."



Cô đoán là Tiết Ngạn Thần muốn mua quân áo, bảo cô lựa giúp anh. Cô cởi tạp dề xuống, khóa kỹ cửa rồi đi theo Tiết Ngạn Thần.
Bạn cần đăng nhập để bình luận