Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 662: Quay Nhiễu 1

Để không ảnh hưởng đến trật tự, Đại đội trưởng bảo họ xếp thành hàng, vẫn dựa theo mỗi nhà cử ra một người đại diện, không tới mức gây hỗn loạn ở hiện trường.



Vì lúc trước khi thu gom cao lương thì đã thu gom theo đầu người, lúc chia hoa hồng cũng phải chia theo đầu người.



Bình quân mỗi người có thể được chia một đồng, mặc dù một người chỉ có thể được chia cho một đồng, nếu trong nhà có năm người là có thể được chia năm đồng, sau nhân khẩu là có thể được chia sáu đồng rồi, cho dù là trẻ con còn đang quấn tã hay là người già đã mất khả năng lao động, họ đều có thể có được khoản chia hoa hồng thuộc về mình.



Nếu không phải có tập thể quán rượu này, sợ là họ có nằm mơ cũng không mơ được mình vẫn còn có thể kiếm ra tiền.



Điều càng khiến họ cảm thấy đáng giá hơn là lúc trước họ chỉ đầu tư có hai cân cao lương, thứ chỉ đáng có một xu, trong vòng chưa tới hai tháng ngắn ngủi, lại có thể mang tới cho họ một đồng tiền lời, tăng hẳn gấp mười lần.



Bình thường cơ bản họ không cần quan tâm đến việc vận hành tập thể quán rượu, vẫn có thể đi làm mỗi ngày như bình thường, đồng nghĩa với việc ngoài góp hai cân cao lương vào thì họ không cần phải bỏ sức vẫn có thể lấy được rất nhiều tiền.



Các dân làng nếm được quả ngon, ai nấy đều thoải mái cười phá lên.



Đại đội trưởng chia cho Lạc Tĩnh Nghiên hai mươi đồng: “Thanh niên trí thức Lạc, cái này cho cô, nếu không có đề nghị và kỹ thuật của cô, còn phải nhờ cô vất vả tham gia sản xuất rượu thì đã không có ngày chia hoa hồng cho các xã viên đại đội như hôm nay. ”



Lạc Tĩnh Nghiên được chia hai mươi đồng, những người khác không có ý kiến gì, dù sao thì họ có thể lấy được tiền, trên cơ bản đều nhờ vào Lạc Tĩnh Nghiên. Họ không chỉ không có ý kiến, còn xôn xao cảm ơn Lạc Tĩnh Nghiên.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên tan làm trên đường về nhà, đi được nửa đường thì có dân làng chặn cô lại, lấy đồ tốt mà nhà mình có ra đưa cho cô.



"Thanh niên trí thức Lạc, đây là trứng của nhà chúng tôi đẻ, cô cầm về ăn đi. " Một thím chừng năm mươi tuổi đưa cái sọt chứa trứng gà đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên.



"Hahaha, bà còn biết đẻ trứng nữa cơ à. " Bên cạnh có người cười bà ấy.



"Tôi nói nhằm, đây là trứng gà do gà trong nhà chúng tôi nuôi đẻ, thanh niên thí thức Lạc lấy về ăn đi. "



"Thanh niên trí thức Lạc, đây trứng muối do chính gà nhà chúng tôi đẻ đấy. "



"Hahahaha. " Xung quanh lại vang lên một tràn cười giòn.



Người phụ nữ đó cũng lập tức sửa lời: "Ý. tôi nói nhầm nói nhằm rồi, đây là trứng do gà nhà chúng tôi đẻ, tôi đem ướp mặn, thanh niên thí thức Lạc mang về nhà ăn đi. "



"Thanh niên trí thức Lạc, đậu phộng rang chúng tôi làm, cô đem đi đi, đừng chê nhé. "



"Thanh niên trí thức Lạc, cô mau cam lấy đi, nếu cô mà không nhận là chê chúng tôi đó. "



Các bà ấy ai nây đều nhiệt tình, ngay cả từ chối Lạc Tĩnh Nghiên cũng thấy ngại, chỉ có thể nhận lấy hét.



Các dân làng đều thật lòng thật dạ cho cô đồ, cô nhận thì họ thấy vui, nếu cô mà không nhận thì chỉ sợ là trong lòng họ còn thấy khó chịu hơn.



Một cụ bà trông rõ là lớn tuổi nói: "Thanh niên trí thức Lạc, lần này may mà có cô, cô nói xem tôi đã lớn tuổi rồi, ra đồng một ngày cũng chẳng kiếm ra được hai công điểm nữa là, tôi còn nghĩ mình đã cao tuổi, sau này phải để cho tụi nhỏ nuôi, chúng vốn đã khó khăn vất vả, tôi còn phải thành gánh nặng của chúng nó nữa. Đúng là không ngờ, tham gia tập thể quán rượu này, thế mà tôi còn có thể kiếm ra được tiền, điều này phải nhờ vào thanh niên trí thức Lạc cô đấy, nếu không nhờ cô, tôi còn phải đưa tay ra xin ăn các con mình, bây giờ chúng đều phải nuôi tôi đây. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận