Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 797: Biểu Đạt Sự Cảm Ơn 1

"Vợ, anh muốn nói với em là khó khăn lắm anh mới có được một kỳ nghỉ, thậm chí ăn tết còn không về nhà. Hôm qua vừa về, tổng cộng có bảy ngày về thăm người thân, một đi một về trên xe lửa là đã ba ngày, trong nhà thêm ba bốn ngày nữa. Em có thể ở nhà đợi anh về rồi hãy đi nông thôn không?”



Anh ta vừa nói đã bị Tiết Ninh Nam dùng ánh mắt sắc bén trừng.



"Nhìn anh di đúng là không có tiền đồ. Em vội vã như vậy không phải là muốn sớm xử lý chuyện này tránh đêm dài lắm mộng sao. Anh phải phân rõ đâu là chuyện quan trọng, đâu là thứ yếu. So với chuyện nhỏ này, tiền đồ của chúng ta mới là chuyện lớn. Chờ sau khi giải quyết xong, em rảnh sẽ tới quân đội thăm anh, được không.”



Tống Thanh Tùng vẫn có chút không tình nguyện, nhưng rồi vẫn gật đầu đồng ý vì anh ta biết mình không cãi lại Tiết Ninh Nam.



"Được rồi, vợ, theo như em nói đi, anh ở quân đội chờ em tới thăm.”



"Biết rồi."



Sau khi Tiết Ninh Nam tính toán xong cũng không trì hoãn, lập tức đi thu dọn đồ đạc.



Sáng hôm sau, cô ta tới đơn vị xin lãnh đạo nghỉ. Đúng lúc mấy ngày nay nhà máy không bận, chức vị cô ta lại không quan trọng nên lãnh đạo đã phê chuẩn cho cô ta nghỉ.



Sau khi rời khỏi nhà máy, cô ta vội về nhà cầm hành lý rồi từ biệt Tống Thanh Tùng.



Vì tránh cho người nhà họ Tiết biết được cô xuống nông thôn sẽ phá hỏng kế hoạch của mình, cô ta cố ý dặn dò Tống Thanh Tùng: "Chuyện em xuống nông thôn anh không được tiết lộ cho người nhà em biết, tránh bọn họ biết sẽ đuổi theo phá hoại."



"Anh biết rồi, anh sẽ không nói. Vợ, anh lái xe đưa em tới nhà ga."



"Dĩ nhiên anh phải đưa em ra, chúng ta mau đi." "ĐI."



Hai vợ chồng vội vã tới ga tàu hỏa, Tống Thanh Tùng mua vé xe lửa cho Tiết Ninh Nam rồi ngồi trên đài ngắm trăng nhìn theo xe lửa của Tiết Ninh Nam rời đi mới trở về nhà.



Ở đại đội Thắng Lợi.



Sau mấy ngày về thăm thân, Trang Phỉ Phi cuối cùng cũng quay lại.



Lần này cô ta không về tay không. Vốn biết sau khi về nhà, người trong nhà biết chuyện cô ta trộm tiền trước khi xuống nông thôn sẽ không quan tâm tới cô ta. Nhưng cô ta vẫn có cách đối phó với người trong nhà, ai bảo bọn họ huyết mạch tương liên cốt nhục tình thâm làm gì. Cô ta không tin không dỗ được bọn họ.



Dĩ nhiên trước khi tới cô ta đã chuẩn bị tốt. Vừa về nhà, cô ta đã quỳ gối trước mặt ba mẹ, nặng ne dập đầu ba cái.



Sau đó than thở khóc lóc, sám hối mình đã phạm phải sai lầm, còn bịa đặt lý do nói mình bất đắc dĩ mới trộm tiền trong nhà. Bây giờ mình ở nông thôn quá khổ, tóm lại là có thể thảm tới mức nào thì thảm tới mức đó.



Người nhà cô ta đều dễ mềm lòng, thấy cô ta thê thảm như vậy cũng cảm thấy cô ta rất đáng thương. Bọn họ lần lượt tha thứ cho cô ta, ba mẹ cô ta còn đồng ý sau này mỗi tháng sẽ gửi năm đồng chu cấp cho cô ta.



Tuy năm đồng không quá nhiều, không đủ đáp ứng một người tiêu xài hoang phí nhưng có còn hơn không.



Hơn nữa cô ta lại kiếm được thêm ít công điểm, ít nhất cũng đủ để cô ta sống tốt hơn người bình thường ở nông thôn, không tới mức là trứng chọi đá.



Con người giỏi thường giỏi thích ứng. Cô ta mắt đi không gian, mắt đi vật phẩm, bây giờ chỉ là một người thường ở thế giới này, trước khi gặp được cơ hội thích hợp cũng chỉ có thể sống tạm.



Máy ngày nay phường rượu không quá bận, mỗi ngày Lạc Tĩnh Nghiên còn có thể tan làm sớm. Chạng vạng, sau khi làm xong cơm chiều, Lạc Trường Thiên vẫn chưa tan học, cô bèn đứng ở cửa nhìn về phía tây chờ Lạc Trường Thiên về.
Bạn cần đăng nhập để bình luận