Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 079: Nước Sông Không Chạm Nước Giếng. 1

Chuong 79: Nuoc Song Không Cham Nước Giếng. 1



Tại một biệt viện ở trong thị trấn, bà lão Tần nhìn thấy cháu ngoại cưng của mình tới liền vui sướng.



"Ai da, mẹ cháu gọi điện thoại nói hai ngày nay cháu ở đây, bà đoán, cháu trai cưng của bà nhất định sẽ đến thăm bà, không phải là đến rồi hay sao?



Tiết Ngạn Thần và bà lão cùng bước vào nhà, mở bao hàng ra, lấy từ bên trong ra một bộ quần áo bông, còn có mạch nha, thịt heo khô và các thứ khác.



Bà lão Tần nói: "Đường xá xa xôi còn đem cho bà nhiều đồ như vậy, quá phiền phức rồi, cậu với mợ cháu đã chuẩn bị quần áo bông cho bà mặc mùa đông hết rồi."



Tiết Ngạn Thần nói: "Bà ngoại, đây là tắm lòng của mẹ cháu, bà ấy không thể tự mình chăm sóc bà, nếu như không gửi ít đồ cho bà, trong lòng bà ấy sẽ cảm thấy ay náy."



Mẹ anh vốn là người Cát Lâm, sau này mới theo người ta làm cách mạng, tham gia quân ngũ, rồi gả tới Bắc Kinh cho ba anh, lại thêm lý do công việc, đành định cư ở Bắc Kinh, muốn về đây một chuyến rất không thuận tiện.



Cuối cùng, anh lấy ra một chồng tiền phiếu đưa cho bà lão Tần: "Bà ngoại, bà cầm lấy cái này, bà muốn dùng cái gì hay ăn cái gì thì mua.”



"Bà không cần."



"Cầm lấy."



Tiết Ngạn Thần cầm tiền phiếu nhét vào túi bà lão.



Bà lão nhận lấy tiền phiếu, có được sự quan tâm của con gái tự nhiên trong lòng bà cũng rất vui mừng.



"Không phải cháu ở trong quân đội làm chức gì đó tốt lắm sao, may ngày trước bà nghe mẹ cháu nói trong thư, cháu đang là tiểu đoàn trưởng, cháu nói xem, mới 22 tuổi đầu, đạt được nhiều công trạng như vậy, làm tới tiểu đoàn trưởng luôn rồi, vậy thì trong quân đội không có ai lợi hại bằng cháu rồi, đường thăng tiến sau này sáng lạn, sao lại tới đây làm thanh niên trí thức rồi? Trong điện thoại mẹ cháu không tiện nói, rốt cuộc là có chuyện gì thế."



Tiết Ngạn Thần cười cười: "Còn không phải bà ở đây sao, cháu làm thanh niên trí thức, không phải càng dễ chăm sóc bà hay sao?"



"Bot nói lợi nịnh nọt bà lại, cháu muốn dỗ bà vui vẻ đúng không. Cháu tưởng bà không biết cháu thích quân doanh như thế nào sao, lúc đầu ba mẹ cháu nói đi lính rất nguy hiểm, muốn cháu làm văn chức, nhưng cháu lại lén lút báo danh quân đội, cháu đó, tuyệt đối không thể có chuyện từ bỏ sự nghiệp quân đội của mình dễ dàng như vậy.”



"Bà ngoại, vẫn là không lừa được bà. Nói thật lòng, cháu phạm sai lầm trong quân đội, làm cho quân đội bị tổn thất rất lớn, cho nên quân đội trả cháu về, cháu như thế này ở trong thành phố không tìm được công việc thích hợp, chỉ có thể xuống nông thôn kiếm miếng cơm ăn, thuận tiện chăm sóc bà ngoại."



"Cháu mà cũng có lúc phạm phải sai lầm sao."



"Không ai là hoàn hảo cả, bà ngoại, cháu thì không thể phạm sai lầm sao."



"Có thể, đương nhiên là có thể, cháu nói cho bà ngoại nghe xem, lần này xuống nông thôn được phân về đại đội nào rồi, bên đó như thế nào?"



Hai người nói chuyện một lúc, từ bên ngoài bước vào một cô gái mười bảy mười tám tuổi, tóc bob ngắn, làn da trắng trắng mềm mại, là con gái nhỏ của cậu Tiết Ngạn Thần, tên là Tần Trân Trân.



Cô nhìn thấy Tiết Ngạn Thần thì vui vẻ nói: "Anh họ, anh thật sự đến đây làm thanh niên trí thức hả?"



"Ừ, muốn giả cũng không được nữa rồi."



"Vậy thì tốt quá, sau này em có thể thường xuyên gặp anh họ rồi, anh em họ chúng ta cũng có thể thỉnh thoảng tụ họp."



Bà lão Tần trừng mắt nhìn cô: "Xem cháu nói như vậy, anh họ cháu xuống nông thôn lại thành chuyện tốt rồi sao?"



"Đối với cháu chính là chuyện tốt, anh họ, anh nhập đội ở thôn nào thế, khi nào em có thời gian có thể đến thăm anh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận