Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 766: Nửa Bước Khó Rời 1

[Được, kí chủ, thời gian hiện tại cách lần trước tôi mở trạng thái còn chưa đến một giờ, bây giờ vẫn còn đang mỏ, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến hành kiểm tra đo lường, cô mau tới gần người cô muốn kiểm tra đi.]



[Được, để tao qua đó.]



Lúc này không cần người khác thúc giục, cô ta đã có thể nhẹ nhàng bước về phía Trần Kim Long.



Một bước, hai bước.



Không đợi cô ta di tới cửa, đột nhiên từ bên trong truyền đến tiếng quát của Trần Kim Long kêu cô ta ngưng lại: “Đứng lại!"



Lý Hồng Anh bị Trần Kim Long thét một tiếng như vậy, cô ta lập tức dừng bước theo bản năng, chỉ là dừng không đến một giây, cô ta lập tức lại bắt đầu đi về phía trước, cô ta lúc này chỉ còn cách Trần Kim Long còn hơn ba thước, chỉ cần đi về phía trước vài bước, là đạt tới phạm vi hệ thống có thể kiểm tra Trần Kim Long.



Không cần biết kế tiếp Trần Kim Long muốn làm gì, cô ta bắt buộc phải kiểm tra xem trên người anh ta có không gian hay không đã.



Thế nhưng khi cô ta đang muốn đi về phía trước, thân thể đã không động đậy được nữa, Hỗ Tử cùng Báo Tử lanh lẹ mắt giữ một cánh tay của cô ta, chặt chẽ khống che hành động của cô ta.



Cô ta phản kháng một chút: "Các người buông ral"



"Đại ca tao giờ không cho mày đi vào thì mày không được vào, ngoan ngoãn cho tao."



Hổ Tử nói chuyện với cô ta không quá khách sáo, Đại ca chắc là ghét bỏ người phụ nữ này.



Lý Hồng Anh hiện giờ thật sự rất muốn tiếp cận Trần Kim Long, cô ta nhìn về hướng Trần Kim Long: "Không phải anh kêu tôi phục vụ anh sao, vì sao không cho tôi đi vào?”



Thật ra Hỗ Tử và Báo Tử cũng đang thắc mắc van đề này.



Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Trần Kim Long, Hỗ Tử hỏi: "Đại ca, làm sao vậy? Sao lại không cho cô ta vào 2”



Trần Kim Long vẫn ngồi không nhúc nhích ở trong phòng, một bàn tay chống lên giường, nghiêng đầu, cứ như vậy, dáng ngồi tùy ý, sát khí toát ra từ trên người anh ta vẫn cực kỳ dọa người.



Hắn nhìn nhìn H6 Tử cùng Báo Tử, sau đó đưa ngón tay chỉ về hướng Lý Hồng Anh.



"Chúng mày còn hỏi tao, ba đứa chúng mày thật sự cũng không biết à? Hổ Tử, Báo Tử, chúng mày nhìn xem chỗ tao chỉ có vấn đề gì."



Hỗ Tử cùng Báo Tử lập tức dời ánh mắt đến nơi ngón tay anh ta chỉ vào. Ngón tay của anh ta, nói là chỉ vào Lý Hồng Anh, kỳ thực là đang chỉ vào bộ phận nào đó trên người Lý Hồng Anh.



Tử ngón tay nhìn lại, thì ra là đang chỉ quan của Lý Hồng Anh.



Lúc này bọn họ mới phát hiện, quần của Lý Hồng Anh có một mảng màu đỏ lớn.



Bọn họ cũng không phải hán tử đơn thuần, đương nhiên biết đây là có chuyện gì.



Lý Hồng Anh cũng là vô tri vô giác, nhìn lại bên dưới, mới phát hiện nguyệt sự của chính mình.



Lúc trước bởi vì hôn mê, sau khi tỉnh dậy lại quá mức căng thẳng, cô ta vậy mà cũng không biết.



HO Tử nói: "Đại ca, do trời tối quá, anh không nói em cũng không có phát hiện.”



"Em cũng không phát hiện." Báo Tử cũng nhanh nhanh biện hộ cho chính mình, lập tức dùng ánh mắt trách cứ nhìn về phía Lý Hồng Anh: "Hai bọn tôi không thấy được, nhưng đây là trên người cô, cô cũng không biết à?"



"Lúc nãy tôi vừa đói vừa khát, còn căng thẳng nữa, căn bản không cảm giác được gì."



Trần Kim Long khoát tay: "Cái kiểu này của cô ta tao nhìn thôi cũng thấy buồn nôn. Lúc chém giết thấy máu thì thôi đi , tao cũng không muốn thấy máu trên giường tao đâu, dẫn đi đi."



"Vậy Đại ca, đêm nay anh?" Hỗ Tử hỏi. Trần Kim Long hat hất cằm về phía H6 Tử: "Hay là mày giúp tao."
Bạn cần đăng nhập để bình luận