Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 344: Đánh Nhau 2

Anh ta không cam lòng lau máu bên khóe miệng, ánh mắt hung ác trừng Tiết Ngạn Thần rời đi.



Lạc Tĩnh Nghiên nói với Tiết Ngạn Thần: "Đừng để anh ta quấy ray tâm trạng tốt của chúng ta, chúng ta về nhà đi."



"Được, chúng ta đi."



Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần dựa theo đường cũ trở về, lúc này đã là hơn tám giờ tối, bởi vì trên đường có tuyết đọng chưa tan chiếu rọi, nên ánh sáng cũng không quá mức tối tăm, bọn họ có thể thấy rõ dưới chân mình, đi đường có gặp vấn đề gì cả.



Dọc theo đường đi, bọn họ ăn ý ai cũng không có nhắc lại việc của Lý Kiến Quốc, nhưng cách thị trấn không bao xa, đột nhiên phía sau có một đám người đuổi tới.



"Hai người phía trước, các ngươi đứng lại cho tiểu gia."



Lạc Tinh Nghiên nghe ra, là giọng nói của Lý Kiến Quốc, Tiết Ngạn Thần cũng nghe ra.



Hiện tại bày ra trước mặt bọn họ có hai con đường, một là lập tức bỏ chạy, có lẽ có thể thoát khỏi sự dây dưa của đối phương, ít gây phiền toái, nhưng về sau còn có thể gặp rắc rối; hai là ở lại, đánh đối phương cho đến khi khóc cha gọi mẹ, khiến đối phương không quấy ray bọn họ nữa.



Tiết Ngạn Thần chưa bao giờ đào ngũ, lúc này anh cũng không muốn chạy trốn, binh đến tướng đỡ nước đến đất lấp, anh chỉ muốn giải quyết chuyện này một cách gọn gàng.



Nhưng anh nghĩ đến Lạc Tĩnh Nghiên, liền băn khoăn: "Tĩnh Nghiên, em đi trước, anh ở lại xử lý bọn họ.”



Lạc Tĩnh Nghiên đương nhiên cũng sẽ không rời đi.



Mấy người kia nhanh chóng chạy tới, vòng thành một vòng, vây Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần ở giữa.



Lạc Tĩnh Nghiên đếm, bọn họ tổng cộng là sáu người, mỗi người trong tay đều cầm một loại vũ khí như thanh gỗ, năm người còn lại đều là những người cô đã nhìn thấy trong nhà hàng quốc doanh, cùng Lý Kiến Quốc ở một chỗ.



Lý Kiến Quốc cũng đứng trong vòng tròn, kêu gào với Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thân.



"Hai người các ngươi thật to gan, đặc biệt là mày." Anh ta chỉ vào Tiết Ngạn Thần: "Ngay cả tiểu gia cũng dám đánh, mày biết tiểu gia tao là ai không?"



"Tôi không quan tâm cậu là ai, cho dù có là Thiên Vương lão tử, nếu dám đối nói lời bậy bạ với người yêu tôi, tôi cũng đánh như thường.”



Lý Kiến Quốc nghiễn răng nghiễn lợi, nói: "Được, coi như mày có gan. Nhưng tao nói cho mày biết, mày tuyệt đối không thể trêu vào tao, có tin chỉ cần tao nói một câu, là có thể khiến người ta lật tung nhà mày lên hay không.”



Tiết Ngạn Thần khinh thường một tiếng, hiển nhiên không he để ý đến sự khiêu khích của anh ta.



Lý Kiến Quốc cho rằng Tiết Ngạn Thần đang cố ý cậy mạnh, làm cho bọn họ sợ anh.



Hừ, anh ta bên này có năm sáu người, trong tay đều có vũ khí, mà Tiết Ngạn Thần tay không tấc sắt, cho dù anh có mạnh hơn nữa, cũng khó để đối phó được bọn họ nhiều người như vậy, hơn nữa Tiết Ngạn Thần còn muốn bảo vệ Lạc Tĩnh Nghiên, nhất định không phải đối thủ của bọn họ.



Anh ta cong cong khóe môi, tiếp tục uy hiếp Tiết Ngạn Thần. "Cho dù tao không nói ra gia thế nhà tao, chúng tao có nhiều người như vậy, mày chắc chắn trốn cũng không thoát đâu. Cùng lắm, chỉ cần mày ngoan ngoãn chịu quỳ xuống nhận sai trước mặt tiểu gia, hơn nữa nhường người phụ nữ của mày cho tiểu gia, tiểu gia có thể cân nhắc buông tha."



"Bớt nói nhảm đi, muốn bị đánh thì lại đây. ˆ



Nói đã đến mức này, Lý Kiến Quốc kêu mấy người kia: "Tất cả đều lên đi, chỉ cần không đánh chết người là được."



Mấy người kia đều thích gây sự, tay ngứa muốn tìm người đánh nhau, nghe lời của Lý Kiến Quốc, trên mặt bọn họ đều mang theo nụ cười dữ tợn, cùng nhau tới gần Tiết Ngạn Thần.





Chuong 345: Hoa Roi Nudc Chay 1


Chuong 345: Hoa Roi Nudc Chay 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận