Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 261: "Viếng Thăm” 1

"Đúng vậy, chúng ta phải cẩn thận hơn, không biết cô ta còn quay lại không, nếu cô ta còn đến nữa thì chúng ta cứ phớt lờ cô ta."



Thái độ của bà nội Trương rất kiên quyết.



"Chúng con cũng vậy, chúng ta không được buông lỏng cảnh giác.”



Mẹ Lạc nói.



Trang Phi Phi tức giận rời khỏi chuồng bò: "Một đám người không biết tốt xấu, cho bọn họ lương thực mà bọn họ làm như tôi cho bọn họ thuốc độc không bằng, chó cắn Lã Động Tân*, không hiểu lòng người tốt. Hừ, chờ đến khi mấy người chết còng chết rét rồi xem tôi có quan tâm đến mấy người không.”



*Ngụ ý những người không biết tốt xấu



Cô ta vừa đi vừa oán trách, không ngờ trước mặt lại gặp phải một người bản thỉu, đó là một người đàn ông lôi thôi, toàn bộ khuôn mặt của hắn ta đều dính bẩn ngoài ra còn có mấy cái mụn mưng mủ trông rất kinh tởm, đầu tóc rối bù kết lại thành từng cục giống như từ khi ra đời thì chưa gội bao giờ. Quần áo trên người hắn ta thì rách rưới ban thỉu.



Phản ứng đầu tiên khi Trang Phi Phỉ nhìn thấy hắn ta chính là kinh tởm đến mức buôn nôn. Cô ay đã đọc cốt truyện gốc nên cần thận nhớ lại từng tình tiết trong quyên sách, cô ta biết người này là một tên lêu lỗng trong thôn, từ nhỏ đã ma côi cha mẹ nên sinh sống bằng nghề ăn xin và trộm cắp vặt trong thôn.



Vì trông hắn ta xấu xí lại côn đồ và không làm ăn chân chính nên bị người trong thôn gọi là Lại Tử.



Lại Tử nhìn thấy Trang Phi Phi có ngoại hình xinh đẹp nên không kìm được ham muốn.



Hai người họ lại đang ở nơi hoang vu hẻo lánh bình thường ít người qua lại nên Lại Tử nảy sinh ý đồ xấu với Trang Phi Phi.



Lại Tử nhìn Trang Phi Phi từ trên xuống dưới rồi cười toe toét rất tục tĩu, miệng lộ hàm răng mọc lệch lộn xon có màu đen vàng.



Khi hắn ta cười thì khuôn mặt càng trở nên méo mó, khi hắn ta không cười đã trông rất đáng sợ còn khi cười thì càng đáng sợ hơn, nếu như hắn ta khóc chắc có thể sẽ lấy luôn mạng người.



Giọng điệu của Lại Tử cũng rất côn đồ, hắn ta nhìn Trang Phi Phi từ trên xuống dưới bằng ánh mắt ác ý: "Cô là tiểu thanh niên tri thức mới đến à, ha ha, trông khá xinh đẹp đấy, nhìn xem khuôn mặt nhỏ nhắn này thật trắng thật mềm."



Trang Phi Phi lùi lại mây bước: "Anh muốn làm gì, tôi cảnh cáo anh tốt nhất là tránh xa tôi ra, bằng không tôi sẽ dùng võ đánh anh đến gào khóc kêu cha gọi mẹ đấy." Trang Phi Phi hoan toan khong biết võ, cô ta là một bông hoa yếu ớt danh xứng với thực, cô ta nói như vậy là do muốn hù dọa Lại Tử mà thôi.



Lại Tử bật cười ha hả rồi nhún vai mặc kệ: "Cô có võ à, vậy sao còn sợ tôi như vậy? O kìa, cô nói cô có võ mà, đúng rồi, hay là chúng ta tìm một nơi yên tĩnh ởi để anh đây xem thử võ của cô như thế nào."



Toàn bộ khuôn mặt của hắn ta tràn ngập ý cười, đôi mắt hình tam giác ngược của hắn ta lóe lên tia dung tục. Hắn ta bước từng bước về phía Trang Phi Phi, Trang Phi Phỉ quay đầu định bỏ chạy nhưng Lại Tử rất nhanh chân, Trang Phi Phỉ muốn chạy hướng nào thì hắn ta nhanh chân chặn hướng đó lại.



"Anh đây vẫn chưa thấy võ công của cô mà, làm sao có thể để cô chạy trốn được."



"Lại Tử, nếu anh dám làm gì tôi thì tôi sẽ nói với cán bộ thôn ở đây, phải có ai đó quản lý anh."



Lại Tử khinh thường: "Cô không có bằng chứng lại là người vùng khác, cô nghĩ cán bộ thôn có tin may lời cô nói không hay là sẽ tin tôi vô tội?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận