Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 157: Đan Áo Len 1

Lạc Tĩnh Nghiên không tính đi vào, Tiết Ngạn Thần cũng không hỏi cô lý do.



Lúc bọn họ muốn rời khỏi lúc, chợt có một bé gái tầm mười mấy tuổi đi từ bên trong ra, gọi Lạc Tĩnh Nghiên lại: "Chị gái xinh đẹp."



Lạc Tĩnh Nghiên kết luận cô bé này là em gái của nam chính, Lục Tửu Nhi.



Trong nguyên tác, lúc nữ chính Trang Phỉ Phỉ vừa đến nơi này, đụng phải Lục Tửu Nhi ở trên đường cái, cô ta không cẩn thận làm rơi khăn tay xuống đất, Lục Tửu Nhi nhặt lên giúp cô ta, lấy khăn tay trả lại cho cô ta. Lúc ấy Trang Phi Phi lúc ấy còn chưa biết này cô bé này là em gái của Lục Thừa Dã, bởi vì Lục Tửu Nhi vừa mới đi nhặt củi về, trên tay có bùn, làm bản khăn tay của cô ta, cô ta không chỉ không cảm ơn Lục Tửu Nhị, lại còn quở trách Lục Tửu Nhi, làm bẩn khăn tay của cô ta, bảo Lục Tửu Nhi cách xa cô ta một chút.



Lục Tửu Nhi cực kỳ đau lòng, lúc cô bé nhìn thấy Trang Phi Phi dây dưa với anh trai cô bé, vội tố cáo việc này cho mẹ Lục, vì thế hai mẹ con bọn họ cực kỳ không muốn gặp Trang Phi Phi.



Sau đó Trang Phi Phi tốn rất nhiều sức mới khiến cho mẹ Lục cùng với Lục Tửu Nhi chấp nhận cô ta. Lục Tửu Nhi chạy đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên, ngang đầu nhìn Lạc Tĩnh Nghiên, cô bé chưa từng gặp chị gái nào xinh đẹp như này.



"Chị gái xinh đẹp, vừa rồi chị có chuyện gì sao?"



"Không có, chỉ là ngừng lại một chút, cô bạn nhỏ, bọn chị đi đây."



Lạc Tĩnh Nghiên vội vàng khoát tay với cô bé, kéo Tiết Ngạn Thần rời khỏi.



Người nhà của nam chính nhất định sẽ có quan hệ với nữ chính, chuyện của cô vẫn còn rất nhiều, không quan tâm nổi chuyện của người khác. Về sau vẫn nên cố gắng không hướng đến nơi này làm gì. Đi một đoạn xa rồi, cô mới phát hiện hoá ra mình đang nắm tay Tiết Ngạn Thần, khẩn trương thả lỏng tay anh ra.



"Xin lỗi, anh Tiết, không phải em cố ý kéo tay anh."



Tiết Ngạn Thần lại là dáng vẻ bình thản, cười cười: "Không có chuyện gì."



Lạc Tĩnh Nghiên nghĩ nghĩ, tuy rằng anh là đàn ông, nhưng dù sao không phải người đàn ông chân chính, tạm thời tính là một nửa đàn ông, còn một nửa kia chính là phụ nữ.



Bọn họ đều là phụ nữ, thảo nào anh không ngại.



Thôi, anh không ngại, cô lại càng không ngại, người hiện đại bạn bè khác phái ôm nhau là cơm bữa, phương tây lại còn áp má nhau nữa mà.



"Không ngại là tốt, vừa rồi em đi vội, là vì không muốn giao tiếp cùng quá nhiều người xa lạ."



"Anh có thể hiểu được."



Bọn họ lại tiến về phía trước một đoạn, lại không khéo, gặp phải thím Hồ cùng với Hồ Tam Cường.



Thím Hồ cùng với Hồ Tam Cường nhìn đến thấy Lạc Tĩnh Nghiên cùng với một người đàn ông đi cùng nhau, lập tức dừng bước chân lại.



Thim Hồ đi đến trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên cùng với Tiết Ngạn Thần, bà ấy nhìn Tiết Ngạn Thần rồi hỏi Lạc Tĩnh Nghiên: "Cậu ta chính là người yêu của cháu?”



"Đúng vậy, lúc này thấy rất tốt, người yêu của cháu mạnh hơn so với con trai của thím nhiều, bảo anh ta biết khó mà lui, đừng làm chuyện vô ích nữa.”



Thim Hồ biu bĩu môi, kéo Lạc Tĩnh Nghiên đến phía mình nó: "Hiện tại cả đường cái đều biết chỗ kia của người yêu cháu không được, cháu, cháu vẫn còn ở bên cậu ta, sẽ không sợ bản thân mắt mặt sao?”



"Cháu sợ cái gì? Chút đó cháu còn không sợ, cháu cũng không để ý chỗ kia của anh ấy, còn về cái nhìn của người khác thì cháu không quan tâm, bọn họ thích nói như thế nào thì nói, dù sao không ảnh hưởng đến bọn cháu." "Nghe nói cái cháu nhìn trúng là vì cậu của cậu ta là quản đốc hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận