Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 326: Tìm Người Yêu 3

Bà cụ như được tiêm máu gà”, cả người đều có sức lực, bật dậy từ trên sô pha, ra ngoài tìm Lạc Tĩnh Nghiên.



*liêm máu gà (liệu pháp máu gà): Từ những năm 1959. một số người cao tuổi ở Trung Quốc sẽ nuôi một con gà trống mập mạp để lấy máu bổ thân. Người tiêm máu gà cả người khô nóng, sắc mặt hồng nhuận (như gà trống chọi ý). Ngày nay, người ta đã phát hiện ra trong máu gà có một loại hoocmon gây hại cho cơ thể. Hiện nay, từ này được dùng để chỉ những người có biểu hiện đột nhiên phấn chấn, hăng hái hơn bình thường.



Bà cụ vừa đi đến cửa, Lạc Tĩnh Nghiên đúng lúc đi vào: "Ba nội."



Bà lão Tần vô cùng vui mừng: "Thật đúng là cháu rồi, Tĩnh Nghiên à, ai da, cháu, thì ra cháu chính là người yêu của Ngạn Thần đấy à, cháu biết không? Bà còn đang định giới thiệu cháu với Ngạn Thần làm quen với nhau nữa đấy, không ngờ các cháu lại nhanh như vậy.”



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Bà nội, Ngạn Thần biết cháu quen với bà nên vừa nãy cố ý không cho cháu vào cùng đấy."



"Tên tiểu tử thối đó, thì ra là cố ý trêu chọc bà, làm bà tưởng người yêu của nó là người khác." Nói xong, bà cụ còn giơ nắm tay đánh Tiết Ngạn Thần vài cái.



"Bà ngoại, coi chừng đau tay. Bà ngoại à, cháu chỉ muốn tạo niềm vui bất ngờ cho bà thôi." Tiết Ngạn Thần giải thích.



Bà lão Tần cười cười, kéo Lạc Tĩnh Nghiên ngồi xuống: "Thật đúng là niềm vui bất ngờ." Bà cụ hỏi Tiết Ngạn Thần: "Đã nói cho ba mẹ cháu biết hay chưa, hai người họ vẫn luôn sốt ruột chuyện kết hôn của cháu mãi."



"Hôm nay cháu gửi thư về cho bọn họ, cháu có nhắc đến chuyện này trong thư.”



"Ứm."



Sắp đến trưa, Lạc Tĩnh Nghiên và Tiết Ngạn Thần cùng nhau nâu cơm. Đến giữa trưa, Tần Trân Trân không về nhà, sau khi cơm nước xong xuôi, bọn họ lại ở lại trò chuyện với bà lão Tần trong chốc lát.



Bà lão Tần lấy ra một chiếc nhẫn bằng vàng ròng từ hộp đựng gương lược của mình, đưa cho Lạc Tĩnh Nghiên.



“Tĩnh Nghiên, bà cũng không có thứ gì tốt để tặng cho cháu làm quà gặp mặt, mong là cháu không ghét bỏ thứ này.”



"Bà à, bà không cần phải cho cháu thứ gì cả."



"Cầm lấy đi."



Tiết Ngạn Thần nói: "Tĩnh Nghiên, sớm muộn gì chúng ta cũng kết hôn, em cũng đừng khách sáo với bà ngoại. " Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên nhận lấy, bọn họ lại tiếp tục trò chuyện với bà lão Tần một hồi lâu rồi mới trở về Đại đội.



Bọn họ về tới Đại đội Thắng Lợi trước, Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy trên đồng ruộng có hai người, một nam một nữ, đang đi dạo song song trên nền tuyết, nhìn kỹ lại, phát hiện hai người kia là Xuân Thảo và Triệu Văn Tùng.



Triệu Văn Tùng là người vô cùng hám lợi, bây giờ lại hẹn hò với Xuân Thảo, đương nhiên là Lạc Tĩnh Nghiên anh ta đang âm mưu điều gì.



Nhà họ Lại.



Lại Xuân Minh vừa tàn vừa điên, ăn uống vệ sinh mỗi ngày đều thực hiện trên giường đất. Ngay từ đầu, lúc mới từ bệnh viện trở về mấy ngày, mẹ Lại còn giúp Phạm Tĩnh Lan cùng chăm sóc hầu hạ ông ta, nhưng Lại Xuân Minh quá khó hầu hạ, không những luôn ij phân đi tiểu trên giường đất, mà còn gao thét, thậm chí là cắn người.



Chẳng đến mấy ngày, mẹ Lại chán nản, bà ta giao toàn bộ công việc chăm sóc Lại Xuân Minh cho Phạm Tĩnh Lan.



Phạm Tĩnh Lan không đồng ý, mẹ Lại lại nói: "Xuân Minh là chồng của cô, cô không chăm sóc nó thì chăm sóc cho ai2 Tôi là mẹ của nó, lúc nhỏ tôi đã chăm nó rồi, bây giờ đến lượt cô."



Phạm Tĩnh Lan nhớ tới trước kia Lại Xuân Minh luôn ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, ngoài sáng trong tối khinh thường cô ấy, hiện tại ông ta nghèo túng, oanh oanh yến yến một người cũng tìm không thấy, người ở lại bên cạnh ông ta chăm sóc ông ta lại chính là cô ấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận