Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 323: Té Ngã 2

Người đó lợi dụng không gian của mình lặng lẽ trộm tất cả đồ của cô đi.



Thật là đáng chết!



Một người có không gian như cô ta lại để cho một người có có không gian khác chiếm lợi, nếu như để cô ta biết người kia là ai, cô ta nhất định sẽ nghĩ mọi cách cướp lại mấy món đồ của mình trở về, hơn nữa còn phải cho người kia một bài học thích đáng.



Lạc Tĩnh Nghiên chờ tất cả mọi người di rồi, lúc khoảng 3,4 giờ gì đó mới ra khỏi không gian.



"Hắc Hỗ, Hỗ Béo, chúng ta phải trở về khu thanh niên trí thức trước khi trời sáng.”



"Vâng."



Hổ Béo nhảy xuống mặt đất, nhanh chóng biến lớn, để Lạc Tĩnh Nghiên cưỡi trên lưng của nó, còn Hắc Hỗ thì vẫn nằm trên đầu của nó như nay.



"Hỗ Béo, chúng ta về nhà thôi, xuất phát!"



Hổ Béo nhanh chóng chở Lạc Tĩnh Nghiên và Hắc Hổ đến bên ngoài khu thanh niên trí thức, lúc này trời vẫn tối đen như mực, Lạc Tĩnh Nghiên bảo H6 Béo thu nhỏ lại thân mình, rồi đưa nó vào không gian.



Lạc Tĩnh Nghiên để Hắc Hỗ đi vào xem xét tình huống trước, xác định mọi người trong khu thanh niên trí thức còn đang ngủ say, cô mới trèo tường đi vào, trở về phòng của mình.



Lạc Tĩnh Nghiên trở về phòng, lấy chocolate ra cho Hắc Hỗ và Hổ Béo ăn, Hỗ Béo nói: "Trước đây em rất muốn ăn cái này, nhưng mà người phụ nữ kia không cho em nếm chút dù chỉ một lần."



Lạc Tĩnh Nghiên đưa chocolate đến bên miệng Hỗ Béo, chú mèo nhỏ ăn say sưa ngon lành.



"Cảm ơn chủ nhân."



Hắc Hỗ cũng rất thích ăn chocolate, Lạc Tĩnh Nghiên nói với chúng nó: "Dù thứ này ăn rất ngon, nhưng ăn không tốt cho cơ thể, cho nên mỗi ngày các em chỉ được ăn nhiều nhất là hai miếng." "Em biết rồi, chủ nhân."



Hai ngày tiếp theo Lạc Tĩnh Nghiên không định đến thị trấn nữa, mà ở lại khu thanh niên trí thức nghỉ ngơi, thuận tiện chuẩn bị làm quần áo cho mấy chú mèo nhà cô.



Phòng để quần áo trong biệt thự ở không gian của cô có rất nhiều quần áo mà kiếp trước cô đã mặc. Bây giờ chắc chắn là không thể mang chúng được nữa, không bằng lấy làm quần áo cho Hắc Hỗ và Hỗ Béo.



Trước khi làm quần áo, cô hỏi ý nguyện của hai chú mèo nhỏ.



"Các em muốn mặc quần áo màu gì?"



Hắc Hỗ nói: "Chủ nhân, em đi nhìn xem có những màu vải gì được không?”



"Không ngờ em lại là đứa nhóc thích chưng diện lại còn xoi mói nữa, đi thôi, chị dẫn các em đi xem ' vải dệt '."



Lạc Tĩnh Nghiên dẫn hai chú mèo nhỏ đi đến phòng để quần áo trong biệt thự ở không gian của mình.



Kiếp trước, cô thích đủ loại đủ kiểu quần áo, không có phong cách cụ thể, nửa quần nửa váy, treo đầy mười mấy tủ quần áo.



"Hổ Béo, Hắc Hồ, trong không gian của chúng ta không có có sẵn vải dệt, mấy cái này đều là quần áo trước đây của chị, chất lượng của vải rất tốt, chỉ định lấy chúng nó để làm quần áo cho các em, mặc dù các em đều là nam, nhưng mà ở đây có rất nhiều màu sắc chẳng phân biệt nam nữ, các em tự chọn màu mà mình yêu thích đi."



Hồ Béo và Hắc Hồ lập tức đứng trước tủ, ngang đầu lên chọn lựa, thậm chí chúng nó còn nhảy lên trên tủ, cần thận lựa chọn.



Hắc Hỗ lựa chọn một bộ trang phục màu đen: "Chủ nhân, em muốn màu đen, em thích nhất là màu đen."



Hắc Ho chọn màu sắc y hệt bộ lông của mình, Hổ Béo lại không chọn màu trắng, nó chỉ vào một bộ váy màu vàng, nói: "Chủ nhân, em muốn màu này. Sau khi làm thành quần áo em mắc vào nhất định sẽ trông giống như một con hỗ."



"Hỗ Béo, cho dù em không mặc quần áo màu này, em cũng giống như một con hỗ vậy, một con hỗ trắng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận