Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 869: Lời Nói Của Đứa Trẻ 3

Để chuẩn bị cho cuộc xem mắt với Tiết Ngạn Thần, hôm nay Lục Bảo Châu đã đặc biệt nghỉ phép và dẫn cô bạn đến giúp cô ta chọn quần áo và trang sức, không ngờ vừa bước vào cô ta đã nhìn thấy Tiết Ngạn Thần ở tầng 1.



Vì trong lòng cô ta đã ngưỡng mộ Tiết Ngạn Thần từ lâu, thêm nữa bọn họ sắp có một cuộc xem mắt, có lẽ không bao lâu nữa bọn họ sẽ sớm trở thành một gia đình thôi, cô ta có nhìn Tiết Ngạn Thần như thế nào cũng cảm thấy không đủ, cô bạn bên cạnh nhỏ tiếng trêu chọc cô ta một câu. "Nhìn thấy chồng tương lai đến chân cũng không cử động được hả."



Lục Bảo Châu cùng với ba cô ta và ba Tiết đều là những lãnh đạo trong nhà máy, thỉnh thoảng họ gặp nhau trong một số cuộc họp nhất định, hai người không phải bạn bè mà chỉ là người quen thôi.



Lục Bảo Châu và ba Lục cũng quen biết ba Tiết và mẹ Tiết, cô ta lập tức mỉm cười ngọt ngào chào mẹ Tiết: "Dì à, Dì ra ngoài mua đồ hả Dì."



Khi cô ta đang nói chuyện với mẹ Tiết, ánh mắt lại cứ liếc nhìn về phía Tiết Ngạn Thần.



"Ừ." Mẹ Tiết mỉm cười đáp lại, bà không có ấn tượng gì sâu sắc với đứa trẻ Lục Bảo Châu này, nhất thời nhớ không ra đây là thiên kim của nhà mào: "Con là... 2"



Mẹ Tiết vỗ nhẹ trán của mình,"Con thấy đấy, Di càng lớn tuổi trí nhớ cũng không tốt nữa, sao Di lại quên mắt con là con gái của gia đình nào chứ? Ôi coi kìa, càng già Dì càng hồ đồ rồi. Con gái, đừng có để ý đến điều đó nha.”



Lục Bảo Châu cũng hoàn toàn không để ý chuyện đó,"Dì à, con là Bảo Châu, ba con là Lục Chiếu Thanh ở nhà máy may phục trang ạ.



"ai da, thì ra là con gái của Giám đốc Lục, Dì nói chứ cứ nhìn con là thấy quen mắt lắm, sao lại không nghĩ ra được là con nhỉ. Con gái à, con đến đây mua đồ hả." "Con, Con đến mua áo quân ạ."



" À"



Lục Bảo Châu vẫn cứ luôn không ngừng mà nhìn chằm chằm vào Tiết Ngạn Thần, cuối cùng vẫn là mở miệng nói: "Anh Ngạn Thần trở về khi nào vậy ạ?"



Mắt của Tiết Ngạn Thần vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nơi khác, khi nghe thấy tiếng cô ta gọi tên mình như vậy, da gà trên người anh suýt nữa rơi cả xuống đắt.



Nếu như có một cô gái nhỏ nào đó chịu gọi anh như vậy, anh nhất định sẽ rất vui vẻ, đối với tình huống trước mắt, anh lạnh lùng nói: "Vị đồng chí này, tôi không có quen cô, cho nên xin đừng gọi tôi như vậy." Lục Bảo Châu nào đó cảm thấy lúng túng trong chốc lát, cô ta cười cười rồi nói: "Nếu bây giờ anh không biết em thì sau này anh sẽ biết em thôi."



Vì để lấy lòng mẹ Tiết, cô ta bước đến gần mẹ Tiết rồi một cách tự nhiên mà nắm lấy cánh tay bà một cách thân mật.



"Di à, Di muốn mua gì a? Di cũng đang đi mua quần áo ạ? Để con giúp Dì chọn nhé, con có gu thâm mỹ rất tốt đó."



Miệng của cô ta như được phủ bởi mật ong, vừa nói vừa cứ nhìn Tiết Ngạn Thần, nếu như Tiết Ngạn thần mua quần áo, cô ta cũng sẽ giúp anh chọn.



Mẹ Tiết phát hiện thấy cô gái này quá nhiệt tình với mình quá rồi, mà ánh mắt nhìn con trai cũng không đúng, cứ giống như một con thú hoang đang nhìn chằm chằm vào con mài vậy.



Bà nhẹ nhàng rút cánh tay mình ra khỏi tay Lục Bảo Châu.



"Bảo Châu à, Dì không mua quần áo, mà Di chỉ là đi dạo một vòng thôi, con cùng với chị em con đang muốn mua quần áo thì con nhanh nhanh đi mua đi, chúng ta sẽ không lãng phí thời gian của con nữa."



"Không sao đâu dì à, nếu như chúng ta đã ngẫu nhiên gặp nhau ở đây nên hãy để con cùng đi mua sắm với Di nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận