Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 704: Bị Người Khác Hiểu Lam 1

Nhưng mà cô ta tìm hơn nửa ngày trời vẫn không có bất kỳ thu hoạch gì, cô ta vẫn chưa muốn kết thúc công việc như vậy, nhưng trời đã tối rồi, chưa kể đến chuyện ban đêm xung quanh đen kịt không thể nào tìm kiếm gì, cô ta cũng không thể nào qua đêm ở nơi rừng hoang núi vắng thế này được.



Không riêng gì lý do hoàn cảnh, ban đêm quá lạnh, lỡ đâu ban đêm có thú dữ xuất hiện, cái mạng nhỏ của cô ta chắc phải giao lại nơi này.



Cô ta định đi về bằng con đường cũ, nhưng mà xuống dốc đã khó, lên dốc càng khó hơn, gần như là cô ta phí hết sức lực chín trâu hai ho mới bò lên trên dốc núi được, xuống núi về nhà một cách khó khăn.



Đến chân núi, khắp cả bầu trời đã đầy sao, cô ta thầm thấy may mắn vì mình xuống núi an toàn, cuối cùng cũng có thể về lại nhà nghỉ ngơi được một chút.



Nhưng hình như cô ta đã quên mắt một chuyện, buổi sáng lúc cô ta ra khỏi nhà, chỉ nói với Lưu Ái Quốc và mẹ Lưu là lên núi hái nắm, nhưng không ngờ lần này lại trễ nải cả nửa ngày.



Nhưng cô ta lại chẳng hái được dù chỉ nửa cây nắm, lát nữa phải giải thích với hai mẹ con đó thế nào đây? Thôi được rồi, cô ta sẽ nói là tìm cả ngày nay, cơ bản là trên núi không có nắm.



Cô ta vừa bước vào cửa nhà, Lưu Ái Quốc và mẹ Lưu đều đang ngồi trong nhà chính, hai mẹ con kia vừa nhìn thấy cô ta là ai nấy đều ném cho ánh mắt hung hãn cay độc.



Nhất là Lưu Ái Quốc như muốn ăn tươi nuốt sống cô ta vậy.



Lý Hồng Anh nhìn thấy ánh mắt như thế thì trong lòng thấy e ngại, khúm núm kêu: "Ái Quốc. "



"Con đàn bà khốn kiếp!"



Lưu Ái Quốc buột miệng mắng am lên một câu, đứng lên đi về phía cô ta, đưa tay túm chặt tóc cô ta. Quat thẳng một bạt tay kêu chát một tiếng lên mặt cô ta.



"Con đàn bà chết tiệt, về muộn như thế rốt cuộc là có bao nhiêu tình nhân?”



"Em không có tình nhân nào hết, em đi hái nắm mà. "



"Đi hái nắm à?" Mẹ Lưu cũng đứng dậy, bà ta cười khẩy: "Cô nói cô đi hái nắm, thế nắm cô hái đâu rồi?"



Lý Hồng Anh đưa rổ cho bọn họ xem, bên trong trống rỗng.



"Cái này là nắm mà cô hái đấy à? Lý Hồng Anh, nắm đâu? Nói mau lên, rốt cuộc là cô lên núi làm gì?"



Lưu Ái Quốc giận tới mức nghiễn răng ken két, bộ dạng thật sự giống như bị người ta cắm sừng Vậy.



"Mẹ, Ái Quốc, con đi hái nắm thật, nhưng con không ngờ trên núi lại không có nắm, ban đầu con không tìm được, nhưng lại không muốn khiến mẹ và Ái Quốc thất vọng thế nên con tiếp tục đi tìm, nhưng mà con tìm cả ngày cũng không tìm được cây nắm nào hết. Mẹ, Ái Quốc, mai con sẽ đi tìm tiếp ạ. "



Mẹ Lưu hừ mũi: "Nói xằng nói láo, hôm nay thim Hai của cô cũng lên núi hái nắm, tới trưa là người ta đã hái được cả nửa rỗ nắm rồi, sao cô lại không tìm ra được? Rõ ràng là cô nói dối, mượn cớ hái nắm để đi làm chuyện khác. Tôi nghe thim Hai của cô nói, lúc cô lên núi và sau khi lên đến núi thì cứ đi một mình, không đi chung với người khác, người khác hái nắm ở ngoài núi, cô lại chạy vào trong núi. Bên ngoài thì có nắm, tại sao cô cứ phải chạy vào trong đó? Nói mau, đi làm gì, nhất định phải nói thật, đừng có lừa đảo chúng tôi như mấy kẻ ngu đần. "



Nếu cô con dâu này dám làm chuyện gì có lỗi với nhà họ Lưu bọn họ, xem bà ta sẽ dạy dỗ cô ta thế nào.



Lý Hồng Anh đứng đó xoắn vạt áo, cô ta còn có thể nói gì được nữa?



Cô ta nói thì mẹ con nhà họ Lưu có tin không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận