Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 697: Quy Xuống Đất Xin Tha 1

Lý Hồng Anh rời khỏi nhà Trang Phi Phỉ, ban đầu sau khi biết chỗ của dây chuyển đá Kê Huyết, phút chốc tâm huyết dâng trào, cô ta muốn lên núi tìm sợi dây chuyền đá Kê Huyết đó ngay lập tức.



Nhưng đi được nửa đường thì bụng cứ réo lên liên tục, vì cướp giọt máu cuối cùng của Trang Phi Phỉ nên từ sáng đến giờ cô ta chưa ăn cơm, giữa trưa thì vì hôn mê nên cũng chẳng ăn uống gì, sau đó còn bị mẹ Lưu và Lưu Ái Quốc bạo hành, bây giờ vừa mệt vừa đói, cả người từ trên xuống dưới còn đau nhức nữa.



Cô ta giương mắt nhìn hướng Tây một lát, thấy mặt trời sắp an mình sau núi rồi, chưa ke hiện tại thể lực của cô ta có chống chịu nổi những hành động tiếp theo của cô ta hay không, chỉ nói đến thời gian thôi thì cũng đã không kịp nữa rồi.



Nếu cô ta còn đi nữa, đợi đến khi cô ta lên tới trên núi thì trời đã tối không còn đủ ánh sáng cơ bản là cô ta không thể nào tìm kiếm đá Kê Huyết được, chỉ có thể đợi đến sáng mai.



Hôm nay cô ta còn không có chỗ ở đây, cũng không có đồ ăn.



Dựa vào tình trạng hiện tại của cô ta, trên người không có đồng nào, cũng không có một chút lương thực nào, chắc còn chưa tìm được sợi dây chuyền đá Kê Huyết đó thì bản thân đã bị chết đói hoặc bị rét đến chết rồi.



Cô ta ngồi ngoài ruộng suy nghĩ một lát, vẫn quyết định quay về nhà họ Lưu trước.



Dù cho phải quay về dập đầu nhận lỗi với mẹ Lưu thì cô ta cũng phải nhẫn nhịn cho qua đoạn thời gian này.



Thế là cô ta lại đổi hướng, trở về thôn.



Lúc cô ta đói bụng trở về nhà họ Lưu, mẹ Lưu và Lưu Ái Quốc đều có ở nhà, hai mẹ con thấy cô ta khổ sở quay về, cũng không tỏ ra là quá bất ngờ gì, giống như đã đoán trước được là cô ta sẽ như thế.



Mẹ Lưu giương mắt lên, đầu tiên là chế giễu cô ta vài câu lạnh tanh: "Biết ngay là cô sẽ về mà, có bản lĩnh thì đừng có bước vào cái nhà này nữa đi. ”



Sau khi bà ta nói xong thì nhìn về phía Lưu Ái Quốc, ánh mắt đó như đang nói, cô ta về rồi, con muốn đánh cô ta thế nào đây?



Từ sáng Lưu Ái Quốc đã nỗi điên đánh đập Lý Hồng anh, qua hơn nửa ngày thì đã bình tĩnh lại lâu rồi.



Anh ta nhìn Lý Hồng Anh đầy các vết thương trên cơ thẻ, lại còn hốc hác vô cùng, ít nhiều vẫn thấy hơi mềm lòng, dù sao thì đây cũng là người ngày ngày cùng chung chăn gối với anh ta mà, đánh hỏng rồi thì buổi tối ai làm cho anh ta sướng đây? Me Lưu nhìn ra được sự do dự của anh ta, bà ta vô cùng bất mãn, nghiêng đầu qua một bên nói với giọng điệu chua xót: "Mẹ biết ngay là con thương vợ con, đối với con mà nói thì người mẹ này không còn ích lợi gì nữa, không quan trọng bằng vợ con. Được rồi, sau này có chuyện gì mẹ cũng không thèm nghe con nói nữa, con cứ bảo vệ cuộc sống của vợ con đi, ôi, người già cả rồi, làm gì còn ai thèm để ý tới sắc mặt của tôi nữa chứ?"



"Mẹ à, làm sao cô ấy có thể so sánh với mẹ được chứ ạ?”



Lưu Ái Quốc bị cách nói đó của mẹ anh ta làm đầu óc anh ta bắt đầu nóng lên, anh ta hơi do dự, nhưng vẫn xắn tay áo lên, chuẩn bị dạy dỗ Lý Hồng Anh.



Trong lòng Lý Hồng Anh thầm oán trách mẹ Lưu châm dầu vào lửa, nhưng cô ta vẫn phải nhịn, tuyệt đối không được bộc phát.



Thế là không đợi đến khi Lưu Ái Quốc dạy dỗ cô ta, cô ta vội bước nhanh tới vài bước, đến trước mặt mẹ Lưu, quỳ phịch xuống với mẹ Lưu.



Nước mắt nói chảy là chảy ra ngay được, cầu xin mẹ Lưu với những lời lẽ tha thiết thành khẩn:
Bạn cần đăng nhập để bình luận