Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 659: Hành Vi Khác Thường 3

Chuong 659: Hanh Vi Khac Thường 3



Lạc Tĩnh Nghiên cũng cảm thấy buồn cười, chắc hẳn bộ dạng Triệu Văn Tùng khi bị đuổi cổ khỏi nhà họ Lại trông rất thê thảm.



"Vậy cậu có biết tại sao Lại Xuân Thảo không cần tới anh ta nữa không?"



Giang Mãn Nguyệt trông ra ngoài cửa, đè thấp giọng xuống rồi nói: "Chuyện này thì mình biết, nhưng mình cũng chỉ là nghe người khác nói lại thôi, bà bác Trần là hàng xóm của Lại Xuân Thảo nói hình như là vì Triệu Văn Tùng có vấn đề trong chuyện đó, buổi tối không làm chuyện đó được, đến bệnh viện khám thì cũng thấy không tốt, thế nên Lại Xuân Thảo chê anh ta, bỏ anh ta.



Lạc Tĩnh Nghiên còn nhớ rõ lúc trước khi Triệu Văn Tùng muốn ly hôn với Lại Xuân Thảo, Lại Xuân Thảo không đồng ý nên Triệu Văn Tùng chẳng có cách nào bắt ép được cô ấy.



Giang Mãn Nguyệt ngờ vực: "Nếu Triệu Văn Tùng không ổn, vậy tại sao còn phải đồng ý ly hôn với Lại Xuân Thảo chứ? Như thế thì sau này anh ta rất khó lấy được vợ nữa, hẳn là anh ta nên sống chết dựa vào Lại Xuân Thảo mới đúng chứ. "



"Nếu anh ta không đồng ý ly hôn, thì chắc những bạn bè thân thích của nhà họ Lại đều không chịu đâu, chắc là sợ bị đánh đấy. "



Giang Mãn Nguyệt mới chợt hiểu ra: "Cậu nói có lý, dù sao chúng ta và Triệu Văn Tùng đều là những người từ bên ngoài tới đây, thế lực yếu kém, nếu Triệu Văn Tùng không đồng ý ly hôn, chắc người của cả gia tộc người ta sẽ chuốc cho anh ta uống say, mỗi lần như thế thì tìm một cơ hội để đánh cho anh ta bằm dập một trận, ngay cả nói lý lẽ anh ta cũng không thể nói được.



Haiz, sở dĩ anh ta rơi vào tình trạng này, hoàn toàn là đáng đời anh ta, ai bảo lúc trước anh ta đi đường tắt để vào được đại học Công Nông chứ không theo cách chính quy, cứ phải dùng thủ đoạn không thể lộ ra ngoài áng sáng cơ, cái này gọi là ông trời có mắt, trừng phạt anh ta. "



Giang Mãn Nguyệt nói xong thì ngắng đầu lên nhìn màu: trời, đứng dậy chào tạm biệt Lạc Tĩnh Nghiên.



"Tinh Nghiên, trời không còn sớm nữa, mình cũng phải về trại thanh niên trí thức rồi, có thời gian thì chúng ta lại trò chuyện tiếp nhé. "



"Được. " Lạc Tĩnh Nghiên đứng dậy tiễn cô ấy.



Hai người đi ra tới cửa, chợt thấy Trang Phỉ Phỉ đeo theo một cái túi màu trắng vội vàng đi ngang qua, lúc cô ta đi ngang Lạc Tĩnh Nghiên và Giang Mãn Nguyệt, thậm chí ngay cả đầu cô ta cũng không hề ngang lên. Giang Man Nguyet cau may: "Mình thấy hôm nay cô ta cứ kỳ lạ thế nào ấy. "



"Trông cái bộ dạng của cô ta như ăn trộm ấy, đúng là lạ! Tĩnh Nghiên, cậu nói xem có phải đầu óc của cô ta có vấn đề không. "



Lạc Tĩnh Nghiên cười: "Chắc là bị úng nước đó. "



Sau khi Giang Mãn Nguyệt đi, Lạc Tĩnh Nghiên nhìn qua cửa nhà Trang Phi Phi, Trang Phi Phi đã về nhà, đóng cửa rất kín kẽ, Lạc Tĩnh Nghiên cũng quay người về nhà nấu cơm.



Một ngày sau, Lý Hồng Anh tỉnh lại trong bệnh viện thành phố, Lưu Ái Quốc và mẹ Lưu trông chừng bên cạnh cô ta đều có vẻ oán trách than phiên. Hôm qua sau khi Lý Hồng Anh bị đập đầu trong hẻm, có dân làng nhìn thấy thì lập tức đến nhà bọn họ báo tin cho hai mẹ con bọn họ biết.



Nhưng sau khi bọn họ chạy tới nơi xảy ra chuyện, nhìn thấy Lý Hong Anh bị thương nghiêm trọng, bọn họ ngại phải tiêu tiền, nên định đi tìm cho ra hung thủ đã làm Lý Hồng Anh bị thương trước, bắt hung thủ đó bỏ tiền ra chữa bệnh cho Lý Hồng Anh.



Lúc ấy Lý Hồng Anh còn đang hôn mê, cơ bản là không thể nói được ai đã đập cô ta bị thương, cũng không nhìn thấy là ai đã đập Lý Hồng Anh bị thương, cho nên cơ bản là không tìm ra được hung thủ. Hai mẹ con nhà họ Lưu cứ lề mà lề me, không chịu bỏ tiền trong nhà mình ra, cùng lắm thì dây dưa cho Lý Hồng Anh chết luôn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận