Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 606: Muốn Được Giải Thoát 1

"Cô cứ luôn miệng nói có thể dùng việc ủ rượu để kéo người dân trong thôn làm giàu. Nếu cô không làm được, chẳng phải sẽ làm tổn thất vô ích lương thực mà tất cả mọi người trồng được sao, còn mắt thời gian làm việc vô ích. Tôi biết cô đang ở độ tuổi trẻ chí khí lớn, tôi cũng không so đo, khuyên cô nên dừng lại sớm.”



Lạc Tĩnh Nghiên không muốn tranh cãi với người khác, vì vậy cô dò hỏi ý của đại đội trưởng: "Chú đại đội trưởng, đã có người nghi ngờ cháu, cháu nghĩ tốt hơn hết là cháu không nên làm nữa. Cháu không muốn vì chuyện này mà kết thù với dân làng ở đây."



Hy vọng đã bốc cháy trong lòng đại đội trưởng đột nhiên bị dập tắt.



Ông ấy nhìn về phía chú Lý Tửu: "Chú Tửu, những cái khác ở đại đội chúng ta không có, chỉ có rất nhiều cao lương. Nếu không tìm được cách dẫn cả thôn làm giàu bằng cao lương, vậy chú nói nên tìm ở đâu? Chẳng lẽ ngày lễ ngày tết chú không muốn ăn sủi cảo bột trắng nhân thịt sao? Không muốn ăn tết cháu trai cháu giá có quần áo mới để mặc sao? Không muốn sống một cuộc sống tốt hơn sao? Thanh niên trí thức Lạc hết lòng suy nghĩ cho các xã viên của chúng ta. Chú nói những lời này làm người ta đau lòng đến mức nào. Nếu cô gái người ta không chịu làm thì mọi người sẽ nhận công việc này chứ?”



"Không phải tôi chỉ sợ cô ấy sẽ làm hỏng việc thôi sao."



"Chú sợ như vậy thì hay là chú đến làm đi? Haiz, không phải chú đã làm thử từ lâu rồi sao? Tại sao lại không thể cho người trẻ tuổi một cơ hội?"



Chú Lý Tửu nghe thấy vậy không có gì để nói, dưới sự lãnh đạo của ông ta phường rượu trong thôn đã bị đóng cửa, đó là lịch sử đen tối của ông ta.



Nhưng trong lòng ông ta vẫn không phục lắm, ông ta không tin một cô gái mười mấy tuổi như Lạc Tĩnh Nghiên có thể ủ được rượu ngon hơn ông ta. Ông ta nói với giọng cứng nhắc: " Nếu đã như vậy, lần này thử nghiệm ủ rượu tôi sẽ bỏ ra cao lương. Để tôi xem xem liệu cô ta có thể làm được rượu ngon hay không, đừng để đến lúc đó ủ ra không phải rượu mà là giám."



Lời nói của ông ta làm cho mọi người xung quanh được một trận cười vang. Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Tôi có thể ủ được rượu ngon, cũng có thể làm được giám tốt, không biết chú thích loại nào?"



Đây là rõ ràng ám chỉ chú Lý Tửu ghen tị với người ta, thấy đại đội trưởng nâng đỡ người ta nên ghen ty.



Đại đội trưởng mỉm cười nói: "Cho dù ủ ra giắm thì cũng là giỏi rồi, chúng ta không bán rượu, vậy không thể bán giam sao?"



"Ha ha ha."



Chú Lý tức giận đôi môi run rẫy vài lần, ông ta lắc lắc cánh tay chuẩn bị rời đi.



"Tôi không nói nhiều với cô nữa. Tôi chờ xem cô có thể ủ ra được rượu hay không.”



Ông ta chờ Lạc Tĩnh Nghiên tự vả mặt mình.



Đại đội trưởng sợ Lạc Tĩnh Nghiên sẽ giận chú Lý nên thuyết phục: "Chú Tửu, ông ấy là một con lừa già ngoan cố, cháu đừng so đo với ông ấy. Chúng ta nên làm gì thì cứ làm như vậy."



"Chú đại đội trưởng, ông ấy lớn tuổi, cháu sẽ không chấp nhặt với ông ấy." Một tiết mục nhỏ như vậy trôi qua nhanh chóng không có nhiều ảnh hưởng nhiều đến hiện trường, đại đội trưởng tiếp tục nói về chuyện thử nghiệm ủ rượu vừa rồi.



Triệu Văn Tùng đứng trong đám đồng nhìn Lạc Tĩnh Nghiên đứng trên sân khấu tràn đây tự tin, trả lời lưu loát các câu hỏi của những người đó. Hơn nữa về ngoại hình cô trông nổi bật nhất trong số những người này, đứng đó như một ngôi sao sáng, làm người ta khó có thể bỏ qua ánh sáng rực rỡ của nó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận