Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 272: Giả Vờ À? 1

"Không có, tôi không nhìn thấy con mèo trắng nào cả."



"Vậy tôi không làm phiền cô nữa.”



Trang Phi Phi nói xong thì đi ra ngoài.



Cùng lúc đó Hỗ Béo đang cuộn tròn ngủ ngon lành trên chiếc giường lớn của Lạc Tĩnh Nghiên. Có vẻ như quá thoải mái nên còn mèo ngủ rất ngon, trong mơ còn liếm mép nữa.



Chà, được ở lại đây quá tuyệt vời, vĩnh viễn không muốn rời đi.



Sau khi Hỗ Béo thức dậy thì nó nhảy xuống giường để lại một cái "hố sâu" trên giường, Hổ Béo vô cùng xấu hỗ vì cơ thể của nó quá nặng nên khiến giường của chủ nhân bị lõm xuống.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy như thế thì an ủi nó: "Không sao đâu, đệm có tính đàn hồi nên chẳng máy chốc nó sẽ phục hồi như cũ thôi."



Thế là Hỗ Béo không cảm thấy áy náy nữa.



Mây ngày qua thời tiết khá tốt, Lạc Tĩnh Nghiên nhớ ra cô chưa đi đến chỗ mua bán đồng nát của thị trần để tìm báu vật.



Cô không nhớ nữ chính trong nguyên tác có tìm được bảo bối gì ở chỗ mua bán đồng nát hay không nhưng cô vẫn muốn thử vận may, may ra cô có thể chặn lấy bảo bối đáng lẽ ra phải thuộc về nữ chính.



Đích đến của Lạc Tĩnh Nghiên rất rõ ràng, cô đến thị trần rồi đi thẳng đến chỗ mua bán đồng nát.



Phải nói rằng chỗ mua bán đồng nát của thị trần còn tệ hơn ở Bắc Kinh, những thứ ở bên trong càng mục nát và hư hỏng hơn, căn bản không có thứ đồ nào đáng giá cả.



Trong sân có một ông lão đang ngồi xổm xếp lại giấy gói kẹo vương vãi khắp sân. Lạc Tĩnh Nghiên bước vào nói: "Ông ơi, cháu muốn mua báo dán tường."



Cái cớ vạn năng này được dùng ở bất cứ chỗ mua bán đồng nát nào.



Ông lão ngước lên nhìn cô sau đó ông ấy chỉ tay vào đống giấy Ion ở bên cạnh rồi nói: "Cháu đến đó tìm đi."



"Dạ."



Sau đó ông lão lại bắt đầu cúi đầu sắp xếp giấy gói kẹo.



Lạc Tĩnh Nghiên đi đến trước đống giấy lộn rồi giả vờ tìm mấy tờ báo trong đó, cô lặng lẽ thả Hắc Hỗ ra khỏi không gian.



"Em đi kiểm tra em có báu vật nào ở trong đây không."



Thật ra Lạc Tĩnh Nghiên cũng không có hy vọng gì lớn, nói chung những báu vật có thể tìm được ở chỗ mua bán đồng nát thì hầu hết đều do chủ nhà vô ý bỏ quên trong đống đồ dùng cũ nát trong nhà, hoặc là vì để đánh lừa người khác nên mới cố ý đặt báu vật chung với đồ vật bình thường rồi lại bán nhằm đến đây.



Vả lại, liệu rằng lần đầu tiên đến đây cô có nhặt được báu vật không? Xác suất này tương tự như bỏ hai đồng mua một tờ vé số để có cơ hội trúng được năm trăm vạn vậy, có thể so sánh với việc đang đi trên đường mà bị sét đánh vậy.



Cô tìm kiếm trong đống giấy lộn hồi lâu thì cũng tìm được mấy tờ báo cũ nhưng niềm vui bất ngờ là cô nhìn thấy vài bức thư họa.



Bởi vì nguyên do Phá Tứ Cựu nên có rất nhiều bức tranh cổ trong nhà người dân bị vứt bỏ, không biết đây có phải là một trong số đó không.



Cô cố gắng hết sức tìm lại mấy mảnh ghép rồi ghép nó lại với nhau, cô phát hiện ra thật sự đây là bản chính của một danh gia cổ đại. Cô lấy keo dán chúng lại với nhau, cố gắng khôi phục nó lại hình dáng ban đầu.



Cô gom những mảnh vụn ấy lại rồi lấy tờ báo bọc chúng lại.



Không lâu sau Hắc Hổ đã quay lại: [Chủ nhân, có báu vật ở trong nhà. ]



Lạc Tĩnh Nghiên đứng lên hỏi ông lão: "Ông ơi, cháu có thể vào trong nhà xem thử không?"



Ông lão không quan tâm xua tay: "Đi vào đi."



Dù sao thì bên trong cũng rách nát.



Lạc Tĩnh Nghiên cùng Hắc Hỗ đi vào trong.



"Hắc Hỏ, báu vật ở đâu?"



Hắc Hổ nhảy lên một cái thân trúc.



[Chủ nhân, báu vật ở trong thân trúc. ]
Bạn cần đăng nhập để bình luận