Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 417: :Ban Chuyện “Mua Bán” 3

Chuong 417: :Ban Chuyen “Mua Bán” 3



Hơn nữa vừa rồi thím này châm chọc cô ta, khiến cho cô ta càng thêm chán ghét thím này, trong cơn tức giận cô ta đưa tay đẩy đây thím kia: "Tôi bảo thim cách xa tôi một chút, thim không nghe thấy à, nông dân các ngươi quanh năm không đánh răng, mùi trong miệng thím quá khó ngửi."



Câu nói này vừa dứt liền đắc tội tất cả mọi người trên xe, bọn họ phần lớn đều không đánh răng, nhưng đây không thể trở thành lý do khiến bọn họ bị ghét.



Bởi vì bọn họ hoàn toàn không biết lợi ích của việc đánh răng, hai là bọn họ không thể đáp ứng được những điều kiện như vậy.



Thim bị Trang Phi Phi đây một cái, cố ý đem miệng của mình càng thêm kể sát vào Trang Phi Phi: "Thanh niên trí thức kia, vừa rồi cô nói cái gì, tôi không nghe thấy, giờ tôi kề sát vào cô, cô nói lại với ta một lần đi, cô nói, nói."



Trang Phi Phỉ thật sự không thể nhịn được nữa, cô ta nghiêng người sang bên kia. Thím bên kia cũng đưa miệng hướng về phía cô ta: "Thanh niên trí thức Trang, cô tránh xa tôi một chút, tôi ghét mùi vị kỷ quái không coi ai ra gì trên người cô."



Mùi trên người và trong miệng thim này cũng làm Trang Phi Phi ghê tởm, cô ta la lên: "Mấy thim tránh xa tôi một chút." "Xe này cũng không phải của cô, cô không quản được chúng tôi."



Thím trước mặt Trang Phỉ Phi vô cùng tinh mắt, nhìn thấy nốt ruồi trên xương quai xanh của Trang Phỉ Phỉ: "Ôi da, nhìn nốt ruồi trên người cô ay lớn như vậy, tôi xem đây là nốt ruồi gì."



Nói xong, thím đó bắt đầu muốn sờ, Trang Phi Phi theo bản năng không để thim đụng vào: "Liên quan gì đến thim?"



"Người ta nói trên người có nốt ruồi, có tốt có xấu, tôi xem cái này của cô là tốt hay xấu, cái tốt có thể mang đến vận may cho người ta, nếu không tốt, cô hiểu mà. Nốt ruồi của cô đỏ như vậy, không giống cái tốt." "Đây là tốt." Cô ta cố ý kéo cổ áo, che nốt ruồi kia lại.



ebookshop.vn - ebook truyện giá rẻ



"Vậy để tôi xem lại một chút." Thim này thật ra là muốn tiến đến gần trước mặt cô ta hơn.



Lạc Tĩnh Nghiên vừa rồi cũng chú ý tới nốt ruồi của Trang Phỉ Phi, quả thật là màu đỏ tươi.



Sau đó, lại có một thím cố ý dựa về phía cô ta,"Tôi cũng nhìn xem." Trang Phỉ Phi thật sự chịu không nổi mùi vị trên người mấy thim đó, lại không muốn nhiều người chú ý đến nốt ruồi kia của cô ta như vậy, không còn cách nào khác, đành phải bảo người tài xế dừng xe, cô ta xuống xe di bộ về.



Trang Phỉ Phỉ ở phía sau nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên ở trên xe cùng máy thím kia vừa nói vừa cười, nếu không phải có Lạc Tĩnh Nghiên kia, mấy thím kia cũng sẽ không nhằm vào cô ta như vậy, thực ra là do ghen tị mà thôi, cô ta không khỏi càng thêm ghét Lạc Tĩnh Nghiên.



Buổi tối, lúc mười một giờ, Lạc Tĩnh Nghiên cùng Hắc Hỗ và Hỗ Béo đi tới trạm thực phẩm cũ của thị trấn.



Trước mỗi lần giao dịch, Lạc Tĩnh Nghiên đều sẽ để Hắc Hổ kiểm tra tình hình nơi giao dịch và khu vực xung quanh, biết được bên trong không có người, bọn họ mới ổi vào.



Sau đó, Lạc Tĩnh Nghiên tiến hành sự sắp xếp của mình. Cô nói với hai con mèo: "Hắc Hỏ, lát nữa em phụ trách bí mật điều tra tình huống cụ thể của đối phương, Hỗ Béo, nếu lão Bưu muốn bôi nhọ chúng ta, vậy chúng ta cũng không cần khách sáo với bọn họ, phải ăn tươi bọn họ mới được."



Bằng không, chính là có lỗi đối với chính mình.



Cô lại làm cho Hỗ Béo một bộ quần áo màu đen, sau khi mặc vào, ở trong đêm tối đánh nhau, có thể có tác dụng an mình, khi đó người khác sẽ không thể phát hiện ra, cho dù biết đó là một con mèo, cũng nhìn không thấy bộ dạng thật sự của nó.





Chuong 418: Ke Hoach 1


Chuong 418: Ke Hoach 1
Bạn cần đăng nhập để bình luận