Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 102: Tịnh Diêm 1

Chuong 102: Tinh Diem 1



"Thanh niên Đỗ, anh vẫn luôn lo lắng về tình trạng bệnh của em, không dễ dàng gì mới nhân lúc tiểu đội trưởng không de ý nghiêm ngặt, liền chạy trở về nhìn xem em."



Khóe mắt của Đỗ Nghệ Nam chảy nước mắt: "Thanh niên Phương, thật sự quá biết ơn anh."



Phương Chí Viễn tiện thể nắm lấy cái tay nhỏ của Đỗ Nghệ Nam.



"Thanh niên Đỗ, thanh niên trí thức chúng ta giúp đỡ và chăm sóc lẫn nhau là điều nên làm mà."



Đỗ Nghệ Nam vô cùng không thích khi Phương Chí Viễn sờ chính mình, nhưng trong cái Tri Thanh Điểm này, hình như chỉ có anh ta là quan tâm chính mình nhất.



Qua một lúc, cô liền rút tay của chính mình về, nói rằng: "Thanh niên Phương, đừng như vậy, nếu để người khác nhìn thấy sẽ hiểu lầm chúng ta đó."



Phương Chí Viễn lại không muốn yêu đương với Đỗ Nghệ Nam, chỉ đơn thuần là muốn chiếm lợi của cô mà thôi.



"Thanh niên Đỗ, anh sắp phải quay trở lại rồi, em cần làm gì thì mau nói cho anh biết, để anh dễ giúp em.”



"Thanh niên Phương, anh giúp em rót chút nước đi."



Tri Thanh Điểm có một cái phích nước nóng, Phương Chí Viễn rót nước cho Đỗ Nghệ Nam xong liền nói: "Anh đỡ em ngồi dậy uống nước."



Anh ta be Đỗ Nghệ Nam ngồi dậy, ngón tay thậm chí còn chạm đến nơi không nên chạm.



Đỗ Nghệ Nam yếu đuối dựa vào trong lòng của anh ta, hoàn toàn không có sức để tránh ra.



Thôi kệ đi, cho tên này chút lợi lộc, sau này bảo anh ta làm việc cho chính mình.



Dưới sự chăm sóc của Phương Chí Viễn, cô đã uống nước xong, Phương Chí Viễn chiếm được lợi lộc, thỏa mãn rời khỏi.



Trong đồng ruộng, hiện tại đã bắt đầu thu hoạch bắp. Vì de phòng ngừa các thành viên trong xã hoặc các thanh niên trí thức trộm lười biếng trong lúc bẻ bắp, mà bỏ sót các tua bắp. Vì vậy trong thôn chọn áp dụng phương thức trước tiên cắt thân bắp, lại bẻ tua bắp.



Những lao động nam cường tráng ở phía trước phụ trách cắt bắp ngô xuống, các đồng chí nữ ở phía sau, ngồi xổm trên ruộng bẻ tua bắp.



Tiểu đội trưởng niệm tình Lạc Trường Thiên vẫn còn là trẻ con, nên bảo cậu làm công việc giống với Lạc Tĩnh Nghiên.



Không biết có phải là do duyên phận sai khiến hay không, hai chị em vậy mà lại làm việc ở cùng một chỗ với tổ hợp Hoa Hồ. Lần này, thim Hồ vừa nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên, liền lập tức cười híp mắt bước qua, nhiệt tình kéo tay của cô gái nhỏ này.



"Ơ kìa, Tĩnh Nghiên a, làm việc có mệt hay không?”



Lạc Tĩnh Nghiên rút tay ra theo bản năng, thái độ của con cáo già này rất khác thường, không biết là lại đang nghĩ ra ý xấu gì.



Nhưng mà, bà già này biết tên của cô từ lúc nào chứ.



"Thim à, hình như cháu chưa từng nói tên của cháu cho thím biết nhỉ."



Thím Hồ vẫn cười ha hả như cũ: "Thím nghe ngóng được từ chỗ của đội trưởng, cái tên này rất hay, dễ nghe biết bao a, Tịnh Diêm, Tịnh Diêm, muối rất sạch sẽ, ăn vào không ê răng.”



Lạc Tĩnh Nghiên chau mày: "Thím, thím đang nói cái gì?"



"Nói tên của cháu được đặt rất hay."



"Cái mà thim nói là Diêm trong muối ăn sao?"



Thim Hồ không biết chữ, bà ấy gật đầu nói: "Lẽ nào không phải là chữ Diem đó sao?”



"Không phải, là Diên trong mép giường đất, thím, hay không?"



"Hay, hay, thật hay a." Cho dù là chữ "yan" nào, thì bà ấy cũng phải khen hay: “Tịnh Nghiên, cháu lớn lên xinh đẹp, tên cũng hay, còn cần mẫn giỏi giang, thím vừa nhìn thấy cháu liền vô cùng yêu thích." Lạc Tĩnh nghiên mắng tham một tiếng đồ nịnh nọt thành tinh.



"Thím, đừng nói những thứ vô dụng này nữa, chúng ta vẫn nên làm việc đi, nếu không thì sẽ tan làm trễ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận