Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 256: Quyết Định 1

Chuong 256: Quyet Dinh 1



Ngay cả khi có sinh con cho Lưu Ái Quốc thì cô ta cũng muốn đi con đường của riêng mình, không ai có thể ngăn cản cô ta.



Tổng cộng Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Irường Thiên được chia một cân thịt, cả hai chị em đều muốn mang thịt đến cho ba mẹ Lạc ăn.



Lạc Tĩnh Nghiên mang thịt đến, cô còn mang theo gia vị để làm món thịt lợn om cũng như nắm hương khô, mộc nhĩ và các lâm sản khác.



"Ba mẹ, đây là thịt trong thôn chia, con và Tiểu Thiên được hai cân thịt nên con chia cho ba mẹ một nửa." Kể từ khi ba mẹ Lạc bị bắt, khi ở Bắc Kinh mỗi ngày đều phải ăn cám nuốt rau, có thể ăn được một bữa bánh bao hap là tốt lắm rồi. Còn từ khi họ đến đây thì chỉ ăn cơm trắng mà lại giống như được ăn sơn hào hải vị vậy.



Bây giờ con gái lại mang thịt đến cho họ khiến mẹ Lạc sắp khóc đến nơi, nếu không có con gái ở đây thì không biết cuộc sống hằng ngày của họ phải trải qua như thế nào nữa.



Ba Lạc hỏi mẹ Lạc và Lạc Tĩnh Nghiên: "Mẹ con bà muốn ăn gì để tôi nấu."



Khi ba Lạc ở Bắc Kinh thì ông ay chính là đầu bếp của cả nhà, ông ấy rất thích nấu ăn, nếu bình thường có thời gian rảnh thì ông ay sẽ nấu ăn nhiều hơn mẹ Lạc nữa.



Vì ba mẹ đều rất bận nên Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên đều học nấu ăn từ lâu rồi, chính vì vậy mà nguyên chủ có kỹ năng nấu nướng tốt hơn người bình thường.



Lạc Tĩnh Nghiên muốn quay lại Tri Thanh Điểm để ăn trưa, nhưng cô nhìn thời gian thì thấy vẫn còn sớm thế là quyết định ở lại ăn cơm cùng ba mẹ.



"Ba nấu gì cũng được ạ."



Cô nói với ba Lạc.



Mẹ Lạc nói: "Chấn Hoa, ông chịu trách nhiệm nấu nên ông quyết định đi, ông nấu cái gì thì mẹ con tôi ăn cái đó." "Vậy cũng được, vậy tôi nấu thịt lợn kho tàu mà nhà mình thích ăn.”



"Được."



Ba Lạc rất hào hứng, ông ấy nhanh chóng di rửa tay sau đó rửa thịt đặt lên thớt và dùng dao cắt thịt.



Mẹ Lạc xuống khỏi giường lò muốn giúp cho ba Lạc một tay nhưng Lạc Tĩnh Nghiên ngăn bà ấy lại: "Mẹ, mẹ nghỉ ngơi đi để con giúp ba được rồi."



Ba Lạc cắt thịt ba chỉ thành khối nhỏ, động tác cắt thịt của ông ấy rất điêu luyện, có cảm giác giống như một đầu bếp chuyên nghiệp đang thể hiện kỹ năng dùng dao của mình. Đầu tiên ông ấy cho thịt vào nồi nước đang sôi để luộc sơ nó, sau đó lấy thịt ra cho vào nước sạch. Ông ấy làm caramel bằng đường, sau đó ông ấy cho thịt vào xào và loại bỏ bót mỡ lợn di thêm vào các gia vị khác, thêm nước và đun nhỏ lửa.



Thịt được hầm bằng lửa nhỏ, thịt kho tàu làm ra mới có thể béo nhưng không ngắấy, rất tươi ngon.



Một giờ sau thịt kho tàu của ba Lạc đã hoàn thành, màu sắc tươi sáng, hương thơm nông nàn.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Tay nghề nấu nướng của ba không hề yếu đi chút nào, thịt kho tàu vẫn thơm như thế."



Ba Lạc mỉm cười: "Chỉ cần ba của con vẫn còn thích ăn uống thì tay nghề của ba sẽ không yếu đi, ba sẽ nấu càng ngày càng ngon hơn.”



"Ha ha ha, không phải người nhà thì không vào chung một nhà, mẹ cũng thích loay hoay với mấy món ăn ngon nhưng bình thường ba con lại quá vội vàng làm nên không cho mẹ cơ hội luyện tập, đến mức mà kỹ năng nấu ăn nướng của mẹ còn không bằng ông ấy."



Mẹ Lạc nói.



Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy khẩu vị của ba mẹ mình quá hợp nhau lại có điểm tương đồng với ba mẹ của cô ở kiếp trước, Lạc Trường Thiên cũng thích nấu ăn, gia đình họ đều là người sành ăn, mà nấu ăn là việc mà phần lớn những người sành ăn đều biết làm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận