Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1053: Tới Cảnh Cáo 3

"Cháu nghĩ được vậy à? Vậy ban đầu cháu viết thư chia rẽ người ta sao không nghĩ vậy? Ninh Nam, đã kết oán thù rồi, là một nút thắt không thể tháo trong lòng hai đứa nó, nghe bà, đừng có sang bên đó nữa, nếu vẫn còn dám đi, lúc xảy ra chuyện đừng trách bà không đứng về phía cháu.”



"Bà ơi, bà vốn không hề đứng về phía cháu."



"Cháu." Bà nội tiết giọng lạnh đi: "Đó còn chẳng phải vì cháu toàn làm sai. Bà là tới khuyên cháu, cháu nếu như còn quấy ray Tĩnh Nghiên, con bé nói ra chuyện cháu viết thư chia rẽ nó và Ngạn Thần, cháu đừng nghĩ đến việc ở lại khu tập thể này, nước bọt của những người vợ quân nhân này có thể dìm chết cháu đấy."



"Bà, sao mọi người không thấy thành ý của cháu? Cháu thật là đã hối hận lúc đầu hồ đồ đã làm ra chuyện như thế với em trai em dâu, nhưng tâm cháu von tốt, cháu không mong tiền đồ của em trai bị ảnh hưởng."



"Được rồi, đừng nói nữa, có nói trời nói be gì nữa cũng vô dụng. Thành ý của cháu hãy giữ lại cho cháu thôi, bà nói xong rồi cũng phải về đây."



"Bà ơi, bà ở đây ăn cơm đã rồi hãng đi." Cô ta phải cố gắng lấy lòng mỗi người nhà họ Tiết. "Không cần đâu, Tĩnh Nghiên đã nấu xong rồi, bà quay về ăn."



Bà nội Tiết đi rồi, Tiết Ninh Nam lập tức thay đổi mặt mũi, giận dữ đá mấy cái lên tường.



"Họ đều đứng về phía hai chị em kia, trước giờ không coi em là người một nhà, hừ, còn không phải là xem thường em."



Nói đến đây, cô ta quay đầu nhìn Tống Thanh Tùng, ánh mắt ác độc,"Đều tại anh, nếu anh có bản lĩnh, em cần gì phải trông mong vào bọn họ, cần gì phải lấy mặt nóng mà áp vào mông lạnh của họ?



Tống Thanh Tùng thở dài, nhíu mày nhìn Tiết Ninh Nam.



"Nếu họ không tiếp nhận thì thôi, anh bây giờ dù sao cũng là một đại đội trưởng, có lương mỗi tháng hơn bốn mươi đồng, cho dù không dựa dẫm người khác thì cũng để em không phải lo nghĩ việc ăn uống, em đừng có ý định gì với họ nữa, chúng ta sống CUỘC sống của chúng ta là được rồi."



Tiết Ninh Nam càng lườm anh ta dữ dội hơn: "Anh nhìn cái bộ dáng vô vọng của anh, người ta thì vươn lên cao, anh lẽ nào lại không muốn lên cao thêm một chút à?"



"Vợ à, anh đương nhiên muốn lên cao, ai không muốn thăng chức, có đãi ngộ và địa vị cao hơn nữa? Nhưng năng lực chỉ ở mức đó, em cho rằng anh là em trai của em sao?" "Vậy mới nói, anh không có bản lĩnh, muốn vươn cao anh không phải nịnh nọt lấy lòng người khác à?



"Quan trọng là em đi nịnh nọt lấy lòng người ta, nhưng em có nịnh nọt nổi không? Người ta hoàn toàn không thèm để ý đến em."



Nói tới điểm này, Tiết Ninh Nam vẫn rất không phục.



"Hiện giờ cô ta không thèm để ý đến em, không có nghĩa là sẽ mãi mãi không để ý đến em, yên tâm, chỉ cần em còn ở đây, luôn thể hiện tốt với hai bọn bọ, em không tin họ sẽ mãi coi em là kẻ thù. Nói thế nào em cũng là chị ruột của Ngạn Thần, chị em ruột với nhau có đánh gãy xương thì cũng còn liền gân, đợi thời gian trôi qua bọn họ hết giận rồi thì sẽ làm hòa với em thôi."



"Được rồi, em làm hòa với bọn họ thì anh đương nhiên vui mừng, nhưng cũng không cần gấp gáp quá, từ từ thôi cũng được."



"Em biết rồi."



Đêm khuya tĩnh lặng



"Ngạn Thần! Ngạn Thẳần!"



Lạc Tĩnh Nghiên tỉnh lại từ trong mơ đầu ướt đẫm mo hôi, cô ngồi dậy, nhớ lại cảnh tượng trong mơ Tiết Ngạn Thần bị kẻ địch tập kích đạn bắn xuyên qua toàn thân, tim cô đập thình thịch thình thịch như sắp vọt ra khỏi cổ họng đến nơi.



Cô hét lên như vậy, bà nội Tiết cũng tỉnh giấc. "Sao vậy? Tĩnh Nghiên, cháu mơ thấy Ngạn Thần à?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận