Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 209: Anh Ta Bị Hắc Hồ Cắn. 4

Lạc Irường Thiên mang theo súng cao su bắn mấy con chim sẻ, Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy quả thông treo trên mấy cây thông liền muốn hái một ít mang về nhà xào hạt thông ăn.



Lạc Trường Thiên chưa từng ăn hạt thông, cũng chưa từng nghe nói hạt thông có thể ăn được.



"Chị, cái này thật sự có thể ăn được sao?”



"Chị cũng nghe người khác nói ăn được, còn cuối cùng ăn được hay không thì phải mang về nhà xào chín rồi ăn thử mới biết được. Nhưng chị nghĩ nó sẽ rất ngon." Cô bóc vỏ một hạt thông rồi dùng móng tay veo mạnh một cái vào đó, sau đó ép cho dầu chảy ra: "Em xem bên trong có nhiều dầu như vậy, có thể không ăn được sao?"



Lạc Trường Thiên gật đầu, ai mà không biết mùi dầu chứ?



"Chị, em đi hái quả thông." Cậu trèo lên cây như một con khỉ, sau khi hái quả thông xong thì ném nó xuống đất cho Lạc Tĩnh Nghiên để cho cô thu thập, cậu nhìn về phía những quả thông giống như đang nhìn thấy một bữa tiệc lớn thơm ngon vậy.



Lạc Trường Thiên đứng trên cây cao, cho nên tầm nhìn rất rộng, chính vì thế mà lúc đang hái quả thông thì vô tình nhìn thấy Tiết Ngạn Thần ở đẳng xa. Sau đó cậu lập tức hưng phan nói với Lạc Tĩnh Nghiên: “Chị, em nhìn thấy một người quen, chị đoán xem đó là ai."



Lạc Tĩnh Nghiên cúi đầu nhặt quả thông lên: "Muốn nói gì thì nói thẳng ra, không muốn nói thì đừng nói, chị không muốn đoán."



"Là anh Tiết, em nhìn thấy anh Tiết, anh ấy ở bên kia." Cậu chỉ hướng cho Lạc Tĩnh Nghiên xem.



"A2?" Lạc Tĩnh Nghiên đứng dậy, sau đó nhìn về hướng Lạc Trường Thiên chỉ, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng của Tiết Ngạn Thần.



Lúc này, người đàn ông đó vừa cúi đầu vừa bước đi, bộ dạng đó như thể đang tìm kiếm thứ gì đó ở trên mặt đất. "Anh Tiết." Lạc Trường Thiên hét lên với Tiết Ngạn Thần, Tiết Ngạn Thần nghe vậy thì giật mình rồi lập tức ngang đầu lên, sau đó nương theo giọng nói thì nhìn thấy hai chị em Lạc Tĩnh Nghiên.



Anh có chút ngoài ý muốn khi thấy Lạc Tĩnh Nghiên và Lạc Trường Thiên xuất hiện, hy vọng hai chị em bọn họ sẽ không nghi ngờ hành động của anh, tiếp đó, anh từ bỏ việc tìm kiếm lại rồi đi về phía chị em nhà bọn họ.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Anh Tiết, anh lại ở trên núi, vừa rồi em nhìn thấy anh cúi đầu nhìn xuống đắt, có phải là anh đang tìm thứ gì không? Nhiều người nhiều sức, bọn em tìm giúp anh.”



"Anh, lần trước anh tới nơi này đã làm mắt máy đồng tiền, nhưng số tiền cũng không bao nhiêu, ở ký túc xá cũng không có việc gì làm nên tới đây thử vận may xem mình có tìm được không. Nhưng núi rộng như vậy thì chắc tìm không thấy rồi, cho nên mọi người cứ coi như anh ra ngoài di dạo, vận động rèn luyện sức khỏe là được."



"Là vậy sao." Lạc Iĩnh Nghiên có máy truy tìm kho báu Hắc Hỏ, khi bọn họ lên núi, Hắc Hỗ cũng lên núi cùng họ như một chú chó con ngoan ngoãn.



Lạc Tĩnh Nghiên dùng ý thức của mình để giao tiếp với Hắc Hổ: [Hắc Hồ, dù con muỗi có nhỏ đến đâu thì vẫn là thịt. Em mau đi giúp anh Tiết tìm nơi anh ấy đánh mắt tiền đi, được không?]



[Không thành vần đề, chủ nhân. Em sẽ đi ngay bây giờ. ]



Con mèo đen nhỏ nhận được mệnh lệnh của chủ nhân là đã giang rộng móng vuốt ra rồi chạy vụt ra ngoài.



"Hai người đang hái quả thông sao?" Tiết Ngạn Thần nhìn thấy trong tay bọn họ cầm quả thông.



"Chị của em nói hạt ở trong này ăn rất ngon." Lạc Trường Thiên trả lời.



"Em cũng chỉ nghe người khác nói, hạt thông sau khi xào chín sẽ có mùi rất thơm và ăn rất ngon, cho nên em mới hái một ít về nhà xào một chút thử xem."



"Để anh hái cùng hai người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận