Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 730: Đam Mê Của Lon Rừng 2

Chuong 730: Dam Me Cua Lợn Rừng 2



Mỏi mệt quá mức và tâm lý sợ hãi quấy nhiễu, khiến cô ta lại bắt đầu nghi ngờ Trang Phi Phi.



Có khi nào con ả đó đang lừa cô ta thật không, cố tình trêu chọc cô ta.



Là do cô ta khiến Trang Phi Phi mất đi không gian và vật tư, chắc chắn Trang Phỉ Phỉ rất căm thù cô ta nên lợi dụng cơ hội này để trêu đùa cô ta, rất có thể Trang Phi Phi trông mong cô ta có thể chết trong núi sâu.



"Trang Phi Phi, cô là con đàn bà thâm độc, dám trêu chọc tôi, tôi sẽ không tha cho cô đâu.” Cô ta đứng bật dậy với con giận dâng trào, định đi tìm Trang Phi Phỉ tính sổ.



Hôm nay toàn thể xã viên và thanh niên trí thức trong đại đội đều đến chỗ chỉ huy đại đội nhận một ít thịt heo, có người biết con lợn rừng này là do Triệu Văn Tùng bắt bên núi, lúc anh ta định nướng lên ăn một mình thì bị thôn dân lên núi phát hiện ra nên đem xuống.



Ra khỏi ban chỉ huy đại đội, Giang Mãn Nguyệt, Tôn Điềm Điềm và Lạc Tĩnh Nghiên cùng nhau đi về, cái loa lớn Giang Mãn Nguyệt lại bắt đầu phổ biến những tin tức mà mình biết.



"Chà, nghe nói hôm qua thanh niên trí thức Triệu bắt lợn rừng còn bị thương nữa đó. Nhưng ai bảo anh ta định nuốt riêng tài sản của tập thể cơ chứ, giờ thì một miếng thịt lợn rừng cũng không có mà ăn, còn phải bị phạt đến chuồng heo dọn phân heo ba tháng. Haha, cái này còn oan hơn cả trộm gà không thành mà còn mắt cả nắm gạo nữa. "



Tôn Điềm Điềm nói: "Nhìn anh ta bình thường gay gò yếu ớt, bộ dạng không có sức lực gì hết, thế mà còn dám lên núi bắt lợn rừng một mình, cũng do anh ta có vận may tốt, nếu đổi lại là một con lợn rừng nào đó to hơn, đừng nói là anh ta nướng thịt lợn rừng lên ăn, chỉ sợ là con lợn rừng ăn anh ta luôn đó. ”



Giang Mãn Nguyệt trề môi: "Tôi còn nói chứ cái anh Triệu Văn Tùng đó ngày nào cũng chạy ra ngoài làm cái gì không biết, hóa ra là đi bắt lợn rừng. " Đột nhiên cô ấy nghĩ đến Lý Hồng Anh: "Ôi chao, Tĩnh Nghiên, cậu đoán xem hôm đó mình đã gặp ai nào, mình thấy vợ của Lưu Ái Quốc đến tìm anh ta đó, anh ta nói anh ta với vợ của Lưu Ái Quốc là đồng hương.



Không biết là sau đó hai người đó nói cái gì với nhau, từ hôm đó trở đi, ngày nào Triệu Văn Tùng ăn sáng xong cũng biến mắt tăm không thấy bóng dáng đâu. Bây giờ mình mới biết, anh ta lén lút lên núi bắt lợn rừng.



Anh ta là kiểu người như vậy đó, trước đó vì làm chuyện Đại học Nông Binh nên dụ dỗ Lại Xuân Thảo, cứ giấu giấu diễm giếm, đến lúc Bí thư chi bộ Lại mắt chức rồi thì bọn mình mới biết. Giờ lại lặng lẽ đi làm chuyện xấu, kết quả là bị lợn rừng cắn, còn bị phạt đi dọn phân heo nữa chứ, haha, làm chuyện xấu mà muốn không để lại tiếng thì cũng khó lắm. "



Trước đó Lạc Tĩnh Nghiên nghe nói chuyện Lưu Ái Quốc giúp Lý Hồng Anh đi tìm dây chuyền đá Kê Huyết nên bị thương, chẳng lẽ Triệu Văn Tùng cũng vì đi tìm đồ cho Lý Hồng Anh nên ngày nào cũng lên núi.



Để có được dây chuyền đá Kê Huyết thì cũng xem như Lý Hồng Anh dùng bắt cứ thủ đoạn nào, lợi dụng cả người tình cũ đã thành thái giám. Lý Hồng Anh cố gắng nhiều như thế, đến giờ vẫn không có kết quả gì, không biết cô ta còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.



Giang Mãn Nguyệt nhận ra Lạc Tĩnh Nghiên như có điều suy nghĩ: "Tinh Nghiên, cậu đang nghĩ gì vậy?"



"À, mình đang nghĩ lúc Triệu Văn Tùng đi dọn phân heo, thấy may con heo trong chuồng cũng sẽ lén nướng lên ăn. Nhưng mình thấy chắc là anh ta không có lá gan đó đâu. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận