Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 722: Vượt Ngoài Dự Đoán

Cô ta bước vào nhà lập tức nói cho mẹ Lưu biết tình hình của Lưu Ái Quốc ở trên núi, mẹ Lưu nghe xong thì sợ xám hồn.



"Trời đất ơi, con của mẹ ơi, con bị thương mà còn phải ở trên núi một mình nữa”



"Mẹ, bây giờ không phải là lúc để khóc sướt mướt đâu, chúng ta phải tìm người nghĩ cách đưa Ái Quốc về mới được."



Mẹ Lưu vội vàng xuống giường: "Để mẹ ra ngoài tìm người, mau mau đi cứu Ái Quốc"



Mẹ Lưu tìm đến người của nhà họ Lưu, bảy tám người đàn ông lực lưỡng, Lý Hồng Anh dẫn đường nhanh chóng đi lên núi, mẹ Lưu lo lắng cho Lưu Ái Quốc nên ngồi trong nhà không yên, bà ta cũng đi theo.



Bôn ba hơn nửa tiếng đồng hò, cuối cùng bọn họ cũng lên tới trên núi, dựa theo chỉ thị của Lý Hồng Anh mà vào trong hẻm núi, nhưng bọn họ cũng không nhìn thấy Lưu Ái Quốc ở đâu trong nơi mà Lý Hồng Anh chỉ.



Sau khi gọi vài tiếng thì mới nghe thấy tiếng Lưu Ái Quốc đáp lại một cách yếu ớt ở một hướng khác.



"Tôi, tôi ở đây. "



Bọn họ vội vàng chạy tới, có người cầm đèn pin rọi lên người Lưu Ái Quốc, phát hiện khắp người Lưu Ái Quốc toàn là máu, không chỉ có vết thương trên đùi, mà ngay cả bắp chân và bên hông cũng đẫm máu nữa.



Mẹ Lưu vừa nhìn thấy con trai mình như thế thì không kìm lòng được mà gào khóc thảm thiết.



"Ái Quốc, Ái Quốc của mẹ ơi, sao con lại thành ra như vậy. Chuyện này, chuyện này phải làm thế nào đây. "



Lý Hồng Anh thấy phạm vi vết thương của anh ta lan rộng, trông vẫn giống vết cắn xé của thú hoang, trên cỗ anh ta còn có vết cào bằng móng nữa.



Cô ta không ngờ được, cô ta chỉ mới đi trong vòng chưa tới hai tiếng đồng hồ mà Lưu Ái Quốc lại chịu sự tấn công của thú hoang thêm lần nữa.



"Con ơi, con của mẹ, sao con lại bị cắn thành thế này hả con?" Đôi mắt của mẹ Lưu đã bị nước mắt che mờ, nước mũi chảy ngắn chảy dài cũng chẳng có lòng dạ nào mà lau đi.



Một người cháu trong nhà bà ta khuyên bà ta: "Thim à, thim khoan hẳn khóc, vết thương của Ái Quốc thật sự rất nghiêm trọng, phải khiêng cậu ấy về nhà mới được. "



"Được được. "



Mẹ Lưu tỉnh táo lại nhanh chóng tránh đường để máy người đàn ông khỏe mạnh khiêng Lưu Ái Quốc lên, đưa lên trên hẻm núi.



Vì lo cho vết thương của Lưu Ái Quốc, trên đường đi thì họ cũng không đi nhanh, còn cả một đoạn đường thì mẹ Lưu cũng khóc lóc mãi miết không ngừng nghỉ, ai mà không biết nhìn vào còn tưởng là bà ta đang khóc tang.



Khoảng một tiếng rưỡi sau, cuối cùng cũng khiêng được Lưu Ái Quốc về đến nhà, để anh ta nằm lên giường của mình và Lý Hồng Anh.



Có người vội chạy đi gọi bác sĩ trong thôn, bác sĩ thôn tới thăm khám vết thương cho Lưu Ái Quốc xong thì liên tục lắc đầu: "hương tích nặng quá, một bác sĩ thôn nhỏ như tôi cơ bản là không khám nổi, nhất định phải đưa lên bệnh viện huyện, cho bác sĩ bên đó dùng thiết bị và thuốc tốt nhất để tiến hành xử lý. " "Hả?2"



Mẹ Lưu giật nảy mình, sắp nằm viện tới nơi.



Nhưng đó là con của bà ta, cho dù có khó khăn đi nữa, có cắn chặt môi cũng phải đi thôi.



Thế là lại gọi thêm mấy người đàn ông trẻ trong nhà, mượn một chiếc xe bò từ đại đội, đưa Lưu Ai Quốc đi bệnh viện ngay trong đêm.



Mẹ Lưu sợ một mình mình không chăm sóc tốt được cho Lưu Ái Quốc, nên bảo Lý Hồng Anh đi theo cùng.



Trên đường ởi, mẹ Lưu cứ khóc lóc liên tục không ngừng nghi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận