Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 647: Rốt Cuộc Là Ai? 1

Nhà của cô tọa lạc ngay vùng ngoại ô, vừa ra khỏi cửa nhà không bao xa đã là một vùng đồng ruộng bao la, trong một vài thửa ruộng có từng nắm mộ lớn, cô cố ý lôi Trang Phỉ Phỉ vào một thửa ruộng có nắm mộ, nhét cô ta vào giữa một đống những ngôi mộ lớn nhỏ, nửa đêm nửa hôm, cũng cho Trang Phi Phi đang ngủ say có người bầu bạn với cô ta, không tới mức để cô ta quá cô đơn.



Cô thu xếp Trang Phỉ Phỉ xong thì quay về nhà mình, đóng cửa lớn lại, sau khi về lại trong phòng thì cô vào không gian, vào nhà tắm tắm rửa sạch sẽ, dùng khăn tắm lau khô co thể, mặc đồ ngủ vào, nằm trên chiếc giường lớn mềm mại, chuẩn bị đi ngủ.



Nhiệt độ giữa ban ngày và ban đêm trong mùa xuân chênh lệch khá lớn, ban ngày có ánh nắng am áp, ban đêm thì lại lạnh vô cùng, Trang Phi Phỉ bị rét cóng người rồi tỉnh lại sau ba tiếng đồng hồ bị vứt ra ngoài ruộng, cô ta lờ mờ có lại được ý thức, vì cả người rét run nên dùng cánh tay ôm lay chính mình theo bản năng.



Có lẽ là Trang Phi Phỉ cảm nhận được nơi mình nằm không chỉ có lạnh mà còn cứng nữa, cô ta đưa tay sờ soạng lên cơ thể của mình, cô ta phát hiện ra thứ mình túm được không phải là tấm chăn mềm mại, mà là bùn đất cứng ngắc và rác, trong lòng thấy nghi ngờ nên cô ta lập tức mở mắt ra, nơi đập vào mắt cô ta là khắp nơi đều tăm tối, nhưng cô ta lại nhìn thấy được vô số ngôi sao lắp lánh trên bầu trời và bóng cây cao lớn sừng sững bên cạnh mình.



"Qua qua qua. " Trên cây vang lên tiếng kêu của mấy con quạ đen, khiến cô ta rùng mình một phát theo bản năng.



Cảm nhận được hơi sương am ướt nặng nè, lúc này cô ta mới ý thức được là mình đang ở ngoài đồng, chứ không phải là trong không gian thoải mái của mình.



Cô ta ngồi dậy, đầu vẫn còn hơi choáng, đưa tay sờ lên thử, thế mà lại sờ thấy trán mình sưng lên một cục to, phút chốc cô ta nhớ lại cảnh tượng trước khi mình ngất xỉu.



Cô ta cố tình hóa trang thành ma, với ý đồ trêu chọc Lạc Trường Thiên và Lạc Tĩnh Nghiên, nhưng không ngờ là không chỉ không hu được Lạc Tĩnh Nghiên, mà đầu của mình còn bị Lạc Tĩnh Nghiên đắm cho một cú.



Nhưng rõ ràng là cô ta đã ngất đi trước cửa nhà Lạc Tĩnh Nghiên mà, giờ lại ở đây.



Chắc là con ả Lạc Tĩnh Nghiên đó kéo cô ta tới đây rồi, để cô ta bị cóng ở đây, đúng là quá đáng ghét!



Cô ta đưa hai tay chống đắt, lảo đảo đứng dậy, vì trời quá tối nên cô ta không nhìn thấy rõ đường cho lắm, đi được vài bước, đột nhiên dưới chân như giam lên một đống đắt.



Cô ta cúi đầu xuống nhìn kỹ lại, phát hiện trên đống đất đó còn mọc một ít cỏ khô, ở bên kia đống đất có một cái cây, cô ta lập tức nghĩ ngay đến những ngôi mộ mà cô ta từng nhìn thấy ở vùng nông thôn kiếp trước.



Nghĩ đến mồ ma là tự nhiên sẽ nghỉ đến ma quỷ, hôm qua cô ta giả làm ma di hu dọa người khác còn không thấy sợ, cô ta còn rất phấn khích, bây giờ nhớ tới những thứ quỷ ma trong máy câu chuyện liêu trai, chợt thấy sau lưng mình nổi lên gió lạnh từng cơn, không kìm được mà rùng cả mình.



Vì sợ hãi nên cô ta vội vàng lùi lại phía sau vài bước, không ngờ sau lưng cũng có thứ gì đó chặn lại, cô ta ngồi sụp xuống, bàn tay chạm lên một thứ gì đó vừa lạnh vừa cứng, giống như tảng đá, má ơi, thế mà cô ta lại đang nắm lấy một gốc của bia đá, cô ta vội vàng rụt tay lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận