Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 563: Không Thể Tưởng Tượng Được 1

Tưởng Tượng Được 1



Những người lái máy kéo của đại đội Tiền Tiến và đại đội Đào Hoa, trong quá trình canh tác đều làm máy kéo bị hỏng, làm chậm tiến độ canh tác, nhưng máy kéo của đại đội Thắng Lợi bọn họ vẫn luôn sử dụng bình thường, điều này chắc chắn là do kỹ năng lái máy kéo của Lạc Tĩnh Nghiên tốt.



Một cô gái đến từ thành phố còn giỏi hơn cả những chàng trai trẻ khỏe ở đây, không thể không làm cho bọn họ thán phục.



Sau khi cày xuân vụ xuân kết thúc, do tiến độ và chất lượng công việc canh tác của đại đội Thắng Lợi đều hoàn thành tương đối cao, được lãnh đạo công xã đã đánh giá cao, đại đội đã được trao danh hiệu đại đội nông nghiệp tiên tiến, còn Lạc Tĩnh Nghiên thì giành được danh hiệu người lái máy kéo xuất sắc, được trao giấy khen do chính chủ nhiệm công xã viết.



Kết thúc thời gian ngày mùa này, Lạc Tĩnh Nghiên cũng muốn bắt đầu xây dựng ngôi nhà của riêng mình.



Nền móng được đặt hơn một tháng trước đã khô, có thể xây nhà trên đó.



Cô đến nhà hai người thợ xây làm gạch mộc mà ban đầu cô tìm, gạch mộc hoàn toàn khô ráo, có thể sử dụng bát cứ lúc nào.



Thợ xây nhà cũng đã có sẵn, cũng chính là những người cô đã được tìm được lần trước.



Tuy nhiên, các xã viên vừa mới trồng trọt xong vụ xuân đều rất mệt. Tranh thủ thời gian bọn họ nghỉ ngơi, Lạc Tĩnh Nghiên đến nhà để liên lạc với họ, thông báo trước cho họ một tiếng. Còn khi nào họ nghỉ ngơi xong sẵn sàng bắt đầu công việc thì khi đó khởi công. Cô chào hỏi trước rồi sắp xếp người vào từng việc để sau này lúc khởi công không xuất hiện việc biến động nhân viên.



Máy thợ xây này đều là người siêng năng nhanh nhẹn, biết lo cho gia đình. Khi nghe được có việc kiếm tiền, ngay cả nghỉ ngơi cũng không cần, mấy người lập tức cùng nhau thương lượng, quyết định chỉ nghỉ một ngày, sau đó lập tức đi xây nhà cho Lạc Tĩnh Nghiên để kiếm thêm tiền để trợ cấp cho gia đình.



Mặc dù Lạc Tĩnh Nghiên định xây nhà bằng gạch mộc, nhưng để đảm bảo sự vững chắc của ngôi nhà thì nền phải được lát bằng gạch nung.



Bởi vì nền móng của ngôi nhà không chỉ phải chịu được áp lực mà còn chịu được bọt nước và độ am khi mặt đất ẩm ướt hoặc là mưa lớn. Cho nên nền không thể dùng gạch mộc, mà chỉ có thể là gạch nung hoặc đá.



Đập đá có chút phiền phức, Lạc Tĩnh Nghiên quyết định dùng gạch, bởi vì trong không gian cô đã làm sẵn gạch, lấy ra sẽ dễ hơn nhiều so với làm đá, ngoài ra mái nhà phải lợp ngói, không thành vấn đề, cô cũng có ngói, tất cả đều là lần trước cô dùng gạch mộc "đổi" được từ chỗ Trang Phi Phi.



Số ngói này không thể trực tiếp lấy ra khỏi không gian, phải đi qua đường chính mới có thể lấy ra được.



Cô đến gặp đại đội trưởng để xin viết giấy mua gạch và ngói, cũng hỏi đại đội trưởng để thuê máy kéo của thôn. Vì máy kéo là tài sản tập thể và không thể sử dụng mà không trả tiền, ngay cả đại đội trưởng cũng không thể quyết định miễn tiền thuê cho cô được. Vì vậy cô đã trả 1 tệ tiền phí thuê và 1 tệ tiền dầu, số tiền này phải được ghi lại trong sổ sách của đại đội.



Lạc Tĩnh Nghiên đưa tiền cho đại đội trưởng, đại đội trưởng đưa cho cô một tờ giấy, cô cầm tờ giấy rồi lái máy kéo đến nhà máy gạch của huyện.



Nhưng cô không có ý định đến nhà máy gạch, cô ra ngoài chỉ để giả vờ mà thôi. Sau khi đến một đoạn đường hẻo lánh, thấy xung quanh không có người cô đã mang hết gạch ngói trong không gian ra rồi bỏ chúng vào thùng xe, sau đó quay đầu xe trở về làng.



Sau khi lái xe trở về phía nền nhà bên kia, nhân lúc không có ai cô lại lần nữa chuyển gạch và ngói đến bãi đất trống, sau đó trả lại máy kéo cho đại đội. Mùa xuân, trên núi mọc rất nhiều rau rừng tươi và nắm dại, trên cành một số loài cây cũng có chồi mới mọc lên. Thời gian này rất nhiều phụ nữ trong thôn sẽ lên núi hái nắm và rau dại. Một số thanh niên trí thức cũng sẽ tham gia. Trên núi lập tức có rất nhiều người.



Vốn Trang Phi Phi muốn lên núi tiếp tục giấu bảo bối của mình, nhưng cô ta sợ trên núi có nhiều người như vậy, lỡ như có người phát hiện ra cô ta bí mật giấu đò, vậy thì vật tư của cô ta sẽ không giấu được nữa.



Cho nên cô ta đợi đến khi mặt trời sắp lặn về phía tây, những người phụ nữ đều đã xuống núi thì cô ta mới lên núi. Trước tiên cô ta đi đến hang động đầu tiên mà lần trước giấu đồ. Cô ta phát hiện lương thực và tiền để ở đó từ lần trước vẫn còn nguyên vẹn, trong lòng cô ta lập tức cảm thấy an toàn.



Nhưng lần này, cô ta vẫn không dám chuyển tất cả các vật tư còn lại trong không gian ra. Cô ta vẫn muốn tiếp tục theo dõi tính an toàn của hang động nên chỉ mang ra một phần lương thực, vải vóc và rau khô.



Rời khỏi đây, cô ta lại đến hang động thứ hai, vật tư trong đó cũng hoàn hảo không có hao tổn gì. Cô ta lại mang một ít lương thực cùng vải vóc và rau khô khác cất giữ ở đây. Sau đó đi đến hang thứ ba, phát hiện nơi này vẫn giống như trước, cô ta bắt đầu vui mừng, nơi cô ta đã tìm được quả thực đủ bí mật, chưa cái nào bị người khác phát hiện. Cô ta lấy lương thực, vải vóc cùng rau khô còn lại trong không gian cất giữ ở trong hang động này.



Nếu lần sau cô ta đến đây, những đồ trong hang động vẫn bình yên vô sự thì cô ta sẽ tiếp tục chuyển các vật tư khác.



Lúc xuống núi, cô ta cố ý rẽ đến bên phía đất nên nhà nhìn thử, đúng lúc gặp Lạc Tĩnh Nghiên đang ở chỗ đất nền nhà. Lạc Tĩnh Nghiên muốn bắt đầu xây nhà, tất nhiên cô ta cũng không thể tụt lại phía sau.



Cô ta nhìn thấy trên đất nền nhà Lạc Tĩnh Nghiên đặt ngay ngắn một lô gạch màu xanh, vậy mà Lạc Tĩnh Nghiên cũng mua ngói. Nhưng lần này cô ta không có hứng thú đi trộm ngói nữa.



Bởi vì vẫn đề không gian của cô ta khiến cô ta quá mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần. Tạm thời cô ta không có sức để chơi trò trộm cắp vặt nhàm chán đó với Lạc Tĩnh Nham.



Cô ta cong cong khóe môi, cố ý đi tới trước mặt Lạc Tĩnh Nghiên: "Thanh niên trí thức Lạc, khi nào thì chỗ này của cô khởi công?"



"Ngay bây giờ.”



"Nếu cô muốn khởi công, tôi cũng muốn nắm chắc, chúng ta hãy tiếp tục làm bạn."



Lạc Tĩnh Nghiên hơi cúi mắt xuống, không muốn để ý đến cô ta cô ta cảm thấy Lạc Tĩnh Nghiên ghen tị với mình. Chỉ là đối phương không tiếp lời, cô ta hừ lạnh một tiếng, trọng giọng nói lộ ra vẻ cực kỳ khinh thường, sau đó cất bước rời đi.



Lạc Tĩnh Nghiên nhìn thấy vừa rồi cô ta đi từ trên núi xuống, trong tay không có gì. Theo như sự hiểu biết của cô về Trang Phi Phi thì đối phương là kiểu người không có lợi thì không dậy sớm, nhất định không phải cô ta lên núi đi đạo.



Hơn nữa lúc này trời đã gân tối, Trang Phỉ Phỉ càng không thể lên núi thong thả đi dạo.



A...



Ngày hôm sau, công trường của Lạc Tĩnh Nghiên khởi công.



Sáu thợ xây mà lúc trước cô tìm được đều đã đến. Ngày đầu tiên họ dọn dẹp công trình một chút rồi bắt đầu đặt nền.



Trang Phi Phỉ cũng sốt ruột khởi công, cô ta cũng đã đặt nền móng ở đây, nhưng tất cả ngói cô ta mua lần trước đều bị mat nên lại phải mua ngói mới.



Trước kia khi trong thôn không có máy kéo, mua ngói chỉ có thể dùng xe bò trong thôn, nhưng bây giờ đã có máy kéo, bình thường dùng xe bò thì phải đi hai ba chuyến, còn dùng máy kéo thì một chuyến là vó thể kéo về hết.



So với xe bò có tải trọng nhỏ lại còn chậm rì rì thì tất nhiên cô ta muốn dùng máy kéo hơn, như vậy có thể giúp cô ta tiết kiệm được rất nhiều công sức.



Lạc Tĩnh Nghiên là người biết lái máy kéo duy nhất trong thôn, cô ta muốn dùng máy kéo, đương nhiên Lạc Tĩnh Nghiên cũng phải đi cùng, cho nên Lạc Tĩnh Nghiên sẽ không thể giám sát công việc tại công trường.



Cô ta lại tìm đại đội trưởng: "Chú đội trưởng, cháu muốn dùng máy kéo trong thôn đi kéo ngói xây nhà.”



"Có thể dùng, máy kéo là máy móc, sẽ có hao mòn khi sử dụng. Suy cho cùng, nó cũng là tài sản của thôn, cô dùng một lần thì trả 1 tệ đi, còn phải trả tiền dầu, mọi người đều như vậy. Đây vẫn là trong trường hợp máy kéo không bị hỏng, nếu cô dùng bị hỏng thì sẽ phải đảm bảo đền bù tất cả tổn thất."



Trang Phi Phi nghĩ dùng máy cày để cày bừa vụ xuân hơn mười ngày cũng không bị hỏng, cô ta dùng dùng một chút còn có thể hỏng sao? Có thể là đại đội trưởng không muốn cho cô ta dùng, nhưng cô ta đã nhìn thấy Lạc Tĩnh Nghiên dùng máy kéo để kéo ngói.



"Vâng, đại đội trưởng, chú nói đúng, nên như vậy."



"Tuy nhiên cô vẫn phải đến gặp thanh niên trí thức Lạc, nhờ cô ấy chở cô đến lò ngói."



Trang Phi Phỉ và Lạc Tĩnh Nghiên không thích nhau, cô ta sợ Lạc Tinh Nghiên không nghe cô ta: "Chú đại đội trưởng, trong tay chú có quyên, chú đi nói với thanh niên trí thức Lạc giúp cháu đi, cháu sợ cháu sai cô ấy sẽ không chịu."



Đại đội trưởng không có nhiều thời gian rảnh rỗi như vậy, ông ấy cũng không cần thiết vì Trang Phi Phỉ mà mắc nợ Lạc Tĩnh Nghiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận