Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 392: Am Muu Của Tổ Chức Phản Động 1

Sức lực của Lạc Tĩnh Nghiên lớn, cô cõng Tiết Ngạn Thần trên lưng, muốn đưa anh đến bệnh viện.



Tại hiện trường còn có những quần chúng nhân dân khác bị thương. Sau khi những tên côn đồ bị chế ngự, những người dân đều qua đây để kiểm tra tình trạng vết thương giúp những người này. Có người đã tắt thở bởi vì bị thương quá nặng, những người chưa tắt thở đó, bọn họ được đưa bằng xe bò đến bệnh viện để chữa trị.



Bình thường một cái đại đội chỉ có một hai chiếc xe bò, trên xe bò rất nhanh đã chất đầy người. Triệu Quân cũng bị thương, một chân bị tên côn đồ đâm bị thương, chảy máu không ít.



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên cõng Tiết Ngạn Thần đi một đoạn, đã bình tĩnh lại. Nếu như một mình cô cõng Tiết Ngạn Thần đến bệnh viện, thì không biết phải đến lúc nào nữa, xe bò thì lại càng không thể trông chờ vào được. Tại hiện trường có có rất nhiều quần chúng vô tội bị thương ở chỗ hiểm, tính mạng của bọn họ sắp suy tàn, cần phải được đưa đến bệnh viện cấp cứu trước.



Hiện tại cô phải nghĩ cách cằm máu cho Tiết Ngạn Thần, làm thuyên giảm tình hình vết thương của anh.



Cô dùng ý nghĩ để nói chuyện với Hắc Hỗ và H6 Béo trong không gian: [Các em mau: tìm thuốc cầm máu trong không gian giúp chị, trong hộp dụng cụ cấp cứu ở phòng ngủ của chị, lấy ra ngoài. ]



Sau khi hai con mèo nhận được chỉ thị của chủ nhận, liền nhanh chóng hành động, tìm thấy hộp dụng cụ cấp cứu, hơn nữa mở hộp dụng cụ cấp cứu ra, dùng miệng ngậm thuốc cầm máu bên trong ra.



Lạc Tĩnh Nghiên thả tiết Ngạn Thần xuống cạnh một đống cỏ. Lúc này, Tiết Ngạn Thần đã hôn mê rồi, Lạc Tĩnh Nghiên bận rộn cởi quần áo của anh. Cô lấy thuốc cầm máu từ trong không gian ra, rải lên trên vết thương của anh, hơn nữa dùng cơ thể chặn lại, lấy một cốc nước Linh tuyền từ trong không gian ra, rót cho Tiết Ngạn Thần.



Bởi vì hiện trường quá hỗn loạn, nên trước mắt vẫn chưa có ai chú ý đến tình huống bên này của bọn họ.



Lạc Tĩnh Nghiên cầm máu cho Tiết Ngạn Thần xong, tiếp đó, cô lại đi tìm Triệu Quân. Triệu Quân vẫn còn hơi tỉnh táo, Lạc Tĩnh Nghiên đưa thuốc cầm máu cho anh ấy, hơn nữa bảo người bên cạnh mà anh ấy nhờ chăm sóc cầm máu cho anh ấy. Vết thương của Triệu Quân cũng không nghiêm trọng, cộng thêm việc Lạc Tĩnh Nghiên không tiện cho anh ấy uống nước Linh tuyền, vì vậy cô liền không dùng. Bản thân cô thì lại vội vã trở về chăm sóc Tiết Ngạn Thần.



Đại khái là do tác dụng của thuốc cầm máu, có lẽ cũng có tác dụng phụ trợ của nước Linh tuyền, nên vết thương của Tiết Ngạn Thần không chảy máu nữa, hô hấp cũng đều đặn.



Lạc Tĩnh Nghiên sờ lớp mồ hôi trên trán. Vì để bảo đảm chắc chắn tính mạng của anh được an toàn ở mức độ lớn nhất, nên Lạc Tĩnh Nghiên lại đút cho anh uống một cốc nước Linh tuyên.



Mãi đến một tiếng sau, sau khi những người bị thương nặng khác đều được đưa đến bệnh viện, Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân mới được đưa đến bệnh viện. Lúc này, bởi vì đột nhiên tăng thêm một đám người bị thương đó, cộng thêm người nhà họ ởi theo, nên các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều bận đến tối mày tối mặt, khắp nơi trong bệnh viện đều là một mảnh hỗn loạn.



Lúc Tiết Ngạn Thần được đẩy vào phòng phẫu thuật thì đã tỉnh rồi, bác sĩ kiểm tra chỗ bị thương của anh. Tuy rằng không có bị dao nhọn sắc bén đâm vào chỗ hiểm, nhưng cũng đụng chạm đến rất nhiều mạch máu, kéo dài lâu như thế, vẫn có thể tự động tỉnh táo lại, thì thật là không thể tưởng tượng nỗi.



Chuyện đầu tiên Tiết Ngạn Thần làm khi tỉnh lại, không phải quan tâm tình hình vết thương của chính mình, mà là hỏi bác sĩ: "Nữ đồng chí đi cùng với tôi đó, cô ấy thế nào rồi?"



Bác sĩ và y tá đều ngơ ngác nhìn nhau, không rõ người mà Tiết Ngạn Thần nói là ai. Nhưng vì để không ảnh hưởng đến tiến trình thuận lợi của phẫu thuật, một y tá liền nói theo tình thế rằng: "Cô ay rất khỏe, đang đợi anh ở bên ngoài kìa, anh nhất định phải bình an yên ổn đi ra ngoài, mới có thể khiến cô ấy yên tâm."



Nghe thế, Tiết Ngạn Thần nhất thời nhẹ nhõm không ít, đồng thời cả trái tim cũng được thả vào trong ngực, bình tĩnh tiếp nhận cuộc phẫu thuật của các bác sĩ.



Lúc này, Lạc Tĩnh Nghiên đang chờ ở bên ngoài phòng phẫu thuật, hy vọng Tiết Ngạn Thần có thể bình an không xảy ra chuyện gì.



Hai tiếng sau, đèn của phòng phẫu thuật tắt, Tiết Ngạn Thân được đẩy ra ngoài, Lạc Tĩnh Nghiên bước lên trước, nhìn thấy anh đang tỉnh táo, liền thở phào một hơi thật to: "Ngạn Thần."



"Tinh Nghiên.”



Anh không đếm xỉa đến ánh mắt của bác sĩ và y tá bên cạnh, nắm đôi tay của cô vào trong lòng bàn tay chính mình.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Để bác sĩ day anh đến phòng bệnh trước."



"ừ "



Cô buông tay anh ra, tiến vào phòng bệnh với bác sĩ. Luc nay,anh dang nam tren giường bệnh, trên người đắp chăn trong bệnh viện.



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Em có thể xem vết thương một chút hay không?" Suy cho cùng thì dù có băng bó ra sao, nhưng nếu không tận mắt nhìn thấy, thì cô cũng không yên tâm.



"Có thể xem, nhưng mà, em phải cần thận một chút, em có thể sẽ nhìn thấy những thứ mà hiện tại em nhìn thấy nó thì sẽ xấu hỗ đó."



Lạc Tĩnh Nghiên nhất thời nghĩ đến cảnh tượng nào đó, không khỏi đỏ bừng cả khuôn mặt.



Tiết Ngạn Thần vừa mới phẫu thuật xong, để không cản trở tiến trình phẫu thuật và duy trì sự bài tiết thông suốt sau phẫu thuật, nên phải đặt ống thông tiểu. Phỏng chừng ở phía dưới chăn anh đang trong trạng thái không mặc một thứ gì.



"Em sẽ cần thận, thứ không nên xem, em tuyệt đối sẽ không xem." Cô bảo đảm.



"Được thôi, em xem đi."



Tay của Lạc Tĩnh Nghiên vén một góc chăn lên, thứ ánh vào tầm mắt đầu tiên, chính là một thân thể vô cùng cường tráng hơn nữa nhìn có vẻ rất dồi dào sức lực.



Vóc dáng của anh thật sự rất tốt, cơ ngực và cơ bụng chắc nịch đó, khiến cô chỉ mới nhìn một cái thôi, liền không kiềm được phải nuốt nước miễng. Cô đè nén những thứ phe liệu có màu sắc* trong óc của chính mình đó, xê dịch ánh mắt tới chỗ vết thương của anh.



* Phế liệu có màu sắc: hoặc phế liệu màu vàng là chỉ những hình ảnh 18+.
Bạn cần đăng nhập để bình luận