Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 055: Khách Sạn 1

"Ừm, đúng vậy. Tục ngữ có câu, trước lạ sau quen, chúng ta cũng xem như là có quen biết nhỉ. Em trai em cùng em về quê, em ấy vẫn còn nhỏ, em có chút không yên tâm về em ấy, anh có thể cho em ấy ở cùng một phòng với anh được không, anh giúp em chăm sóc em ấy một chút nhé?"



Tiết Ngạn Thần nhìn cô gái trước mặt, rồi lại nhìn qua Lạc Trường Thiên, vui vẻ đồng ý: "được, giao cậu ấy cho anh"



"Cảm ơn anh, em biết ngay anh là người tốt mà." Lạc Tĩnh Nghiên giơ ngón tay cái lên.



"Người tốt?" Tiết Ngạn Thần không quan tâm đến từ này.



Lạc Tĩnh Nghiên lấy từ trong túi ra hai quả táo, tặng cho anh: "Cho anh nè."



"Không cần."



"Không cần khách sáo với em đâu." Lạc Tĩnh Nghiên trực tiếp nhét hai quả táo vào tay của anh, Tiết Ngạn Thần cũng không từ chối nữa, dùng tay trái đưa cho Lạc Trường Thiên một quả: "mỗi người một quả."



Lạc Tĩnh Nghiên nhớ lần trước khi cô gặp anh ở trong con hẻm ở Bắc Kinh, cô gái kia đã gọi anh là Ngạn Thần, cô hỏi Tiết Ngạn Thần: "em vẫn chưa biết tên anh là gì." "Tiết Ngạn Thần"



Tiết Ngạn Thần rất hào hiệp, giọng nói của anh ấy rất hay, trầm mà từ tính, giống như một chiếc loa siêu trầm biết đi.



Lạc Tĩnh Nghiên cẩn thận suy nghĩ về cái tên này, sao cô lại không nhớ ra có người này ở trong sách vậy?



Chẳng lẽ anh ta còn là bia đỡ đạn hơn cô nữa, chỉ là diễn viên quân chúng, bị cô phớt lờ?



Nhưng một diễn viên quần chúng, tại sao tác giả lại tạo hình cho anh ta đẹp trai đến như vậy, lại còn vì anh ta mắc bệnh tiềm ẩn, không nên tốn nhiều bút mực vào anh ấy chứ.



Hoặc người này hoàn toàn không có trong sách gốc.



Sau khi định thần lại, cô cười nói: "Em tên Lạc Tĩnh Nghiên, năm nay em 17 tuổi, chắc là anh lớn tuổi hơn em nhỉ."



Người đàn ông khẽ ừm một tiếng.



"Vậy em gọi anh là anh Ngạn Thần nhé." cô kéo Lạc Trường Thiên lại nói: "Đây là em trai của em tên Lạc Irường Thiên, anh Ngạn Thần, làm phiền anh chăm sóc em ấy rồi."



Lạc Trường Thiên nói: "chị, chị không cần phải lo lắng, em lớn bằng từng này rồi, em tự biết cách chăm sóc cho bản thân mình."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "không phải chị sợ là em chăm sóc cho bản thân không tốt ư, có người chăm sóc giúp, chị có thể yên tâm hơn, trở về phòng nhớ hòa thuận với anh Ngạn Thần nhé."



"Em biết rồi."



Tiết Ngạn Thần giúp Lạc Trường Thiên nhắc hành lý lên, đi, chúng ta vào phòng thôi."



"Được, anh Ngạn Thần, để em tự cầm được rồi."



"Không sao."



Lạc Tĩnh Nghiên nhếch môi, xem ra người đàn ông này không lạnh lùng vô tâm như vẻ bề ngoài.



Phía sau cô, Đỗ Nghệ Nam đang thì thầm với Lâm San San.



"San San, cô nói xem cô ta thích người đàn ông đó đến mức nào, mới gặp lần đầu liền ngay lập tức đến gần anh ta, đợi khi cô ta biết người ta vô sinh, chậc chậc, cô ta sẽ hối hận chết thôi, đoán rằng có muốn khóc cũng không có nơi mà khóc.



Lạc Tĩnh Nghiên đột nhiên quay đầu, dùng ánh mắt sắc bén nhìn bọn họ, Đỗ Nghệ Nam lập tức trầm giọng, kéo Lâm San San về phòng.



Lạc Tĩnh Nghiên không muốn ở cùng phòng với hai người bọn họ nên xách hành lý sang một phòng khác, Giang Mãn Nguyệt và Lý Hồng Mai đều ở phòng này, họ chào hỏi lẫn nhau, vì quá mệt, Lạc Tĩnh Nghiên tắm rửa xong, cô nằm xuống không bao lâu thì vào giấc ngủ.



Giấc ngủ này rất thoải mái, khi cô tỉnh dậy thì trời đã rạng sáng, cô vươn vai, chuẩn bị đi tắm sau khi thức dậy.



Vừa ra khỏi phòng, Lạc Tĩnh Nghiên liền nghe thấy tiếng ồn ào từ phòng bên cạnh, có mấy thanh niên trí thức đang vây quanh trước cửa hóng chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận