Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 456: Vấn Đề Xử Lý Nhà Cửa 1

"Giỡn hải! Cậu tưởng bọn tôi bị ngu hả, cậu dùng kế kích tướng là bọn tôi sẽ mắc bẫy hả? Nếu đã bắt được cậu, còn muốn bọn tôi thả cậu ra, đừng nói đến cửa, cửa số cũng không có nha. Nói đi, bên đó phái người như cậu đến, lãnh đạo bên đó cũng là nhân tài nha.”



Lại Xuân Dương cũng đang cố gắng còn nước còn tát, nhưng không ngờ đối phương không bị mắc bẫy, bây giờ anh ta như cá nằm trên thớt, chắc anh ta có nói gì cũng không có ích, nên liền ngoan ngoãn ngậm miệng lại, không nói gì nữa.



Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân dùng sợi dây mang theo bên mình, cột chặt anh ta lại, họ cột người khác cũng cần kỹ thuật, cho dù Lại Xuân Dương có giãy giụa thế nào cũng không thoát ra được.



Lại Xuân Dương nghi hoặc nhìn Tiết Ngạn Thần: "Nếu đã bị bọn mày bắt rồi thì tao nhận. Nhưng tao muốn biết một chuyện, mày nhìn ra thân phận của tao lúc nào, chắc là lần thứ hai mày đến nhà tao đúng không."



Tiết Ngạn Thần không quá quan tâm đến câu hỏi của anh ta, anh cảm thấy không cần thiết phải trả lời, bởi vì nói nhiều cũng không có lợi với mình.



"Tôi không cần nói nhiều với cậu làm gì, cậu cho rằng cậu hỏi thì tôi sẽ trả lời? Bây giờ cậu đã bị bọn tôi bắt, mọc cánh cũng không thoát được. Còn về quá trình thế nào, đối với cậu cũng không hề quan trọng.”



Huống chỉ, nói lời vô ích với kẻ thù chính là đang lãng phí thời gian của mình, nghẹn chết Lại Xuân Dương.



Triệu Quân nói: "Bây giờ chúng ta khiêng con heo này xuống núi thôi."



Lại Xuân Minh bây giờ bị cột hết người, muốn nhúc nhích cũng rất khó nhìn không khác gì con heo rừng bị bắt lại, nên cần Tiết Ngạn Thân và Triệu Quân khiêng xuống núi.



Triệu Quân tìm thấy một khúc cây thẳng: "Dùng cái cây này đi." Nên họ vo co khô lại thành một cục, nhét vào miệng Lại Xuân Dương, sau đó giống như khiêng một con heo chết, khiêng Lại Xuân Dương xuống núi. Tiếp đến cần phải kịp thời đưa Lại Xuân Dương đến đồn công an thị trấn, giao cho người ở đó trông coi.



Họ vốn dĩ muốn đến nhà đại đội trưởng mượn xe bò, nhưng nghĩ đến thân phận của mình, sợ bị bại lộ thì sẽ gây khó khăn cho hành động sau này, nên từ bỏ suy nghĩ đó, chỉ có thể khiêng Lại Xuân Dương đi suốt đêm đến thị tran.



Tuy Lại Xuân Dương không cần đi, nhưng tay chân bị cột chặt, lại bị xỏ trên cây gậy, không cần nghĩ cũng biết cổ tay cổ chân anh ta đau đến thế nào. Nhung cho du anh ta dau the nào, cũng không ai đáng thương cho anh ta.



Anh ta bị trừng phạt đúng tội.



Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân khiêng anh ta đến đồn công an, ở đồn có công an trực đêm, Tiết Ngạn Thần đem điểm quan trọng của chuyện này nói cho công an trực đêm, do sự việc có liên quan đến đặc vụ của địch, là chuyện quan trọng, nên công an trực đêm lại đi tìm Trình Thiên Minh đến.



Trình Thiên Minh nửa đêm bò dậy khỏi giường, đến đồn công an, Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân lấy ra giấy chứng minh sĩ quan cho anh ta xem, lại kể rõ đầu đuôi mọi chuyện.



Tiết Ngạn Thần và Triệu Quân còn có nhiệm vụ nên không thể rời khỏi đây, chỉ có thể nhờ người của công an trông giữ Lại Xuân Dương, sau đó đợi người bên quân khu phái đến áp giải Lại Xuân Dương về quân khu tiến hành thâm vấn.



Đêm đó, Lại Xuân Dương bị nhốt vào phòng giam tù nhân nghiêm trọng, có hai công an thay phiên theo dõi.



Sau đó, Tiết Ngạn Thần dùng điện thoại trong đồn công an gọi cho cấp trên của anh, thông báo chuyện của Lại Xuân Dương, đồng thời ám chỉ trong nội bộ họ đã xuất hiện kẻ phản bội.
Bạn cần đăng nhập để bình luận