Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 492: Nghi Hoặc Trùng Điệp 1

Chuong 492: Nghi Hoac Trùng Điệp 1



Cô ta nghĩ tới đây, vẫn cảm thấy không ổn, chẳng lẽ lão Đồng gặp phải cướp?



Nếu là cướp đuổi theo lão Đồng đến nơi này, cướp mắt đồ cô ta để trong kho hàng thì phải làm sao?



Không được, cô ta vẫn nên đi vào trong kho hàng, lấy hàng hóa của mình đi, với lại đi vào không gian an nắp ngay lập tức, còn lão Đồng sống hay chết, cô ta cũng mặc kệ.



Lạc Tĩnh Nghiên mắt thấy Trang Phỉ Phỉ muốn muốn đi vào nhà kho, biết cô ta muốn đi vào làm gì, đã sớm có chuẩn bị, sao có thể để cô ta như ý nguyện. Trang Phi Phi vừa mới di tới kho hàng được hai bước, ai ngờ Lạc Tĩnh Nghiên lại lập tức đi đến trước mặt cô ta, đưa tay giữ chặt cổ tay cô ta, dắt cô ta chạy ra bên ngoài.



"Lão Hắc, người làm hại tôi sẽ đuổi theo đến đây rất nhanh, chúng ta phải nhanh rời khỏi nơi này."



Lạc Tĩnh Nghiên dùng sức quá lớn, Trang Phỉ Phi dùng lực thoát khỏi hai lần, nhưng căn bản không thoát ra được.



Lạc Tĩnh Nghiên làm bộ hon hến, nói: "Đừng động, mau rời khỏi nơi này với tôi quan trọng hơn, những người đó vừa nguy hiểm lại vừa hung dữ, chẳng lẽ anh không muốn cái mạng nhỏ của mình nữa?"



"Lão Đồng, tóm lại cậu đã xảy ra chuyện gì? Có phải cậu gặp cướp rồi hay không?"



"Đúng vậy, gặp được trên giữa đường, xe của tôi, tiền của tôi đều bị bọn họ cướp đi rồi, bọn họ lại còn đánh tôi bị thương. A, bọn họ sẽ đuổi theo qua đây nhanh thôi, chúng ta tất phải lấy tốc độ nhanh nhất để rời khỏi nơi này, nếu không thì, chờ bọn họ đến đây rồi thì toàn bộ đều đã muộn."



Sân công ty lương thực không lớn lắm, đi từ kho hàng tới cổng chỉ có bốn năm mươi mét, Lạc Tĩnh Nghiên ra sức dắt Trang Phi Phi ra ngoài, Trang Phi Phi ra sức thoát ra quay lại, nhưng nói về sức lực, Trang Phỉ Phỉ đâu phải đối thủ của Lạc Tĩnh Nghiên.



Mặc dù vùng vẫy như thé, lại thêm hai người bọn họ vẫn không ngừng nói chuyện, bắt tri bất giác, Trang Phi Phi đã bị Lạc Tĩnh Nghiên kéo ra bên ngoài công ty lương thực.



Trang Phỉ Phỉ vẫn không cam lòng để nhiều hàng hóa như vậy ở trong kho hàng, giá trị tổng số đó phải mấy chục nghìn, chỉ cần đi vào khẽ vung tay lên, máy thứ kia có thê lại trở về không gian của cô ta.



Không được, cô ta phải đi về.



"Lão Đồng, tôi không thể đi theo cậu, hàng của tôi vẫn còn ở bên trong kia, tôi muốn quay lại, số hàng kia phải làm sa? Giá trị của chúng phải mấy chục nghìn đấy, cậu để tôi quay về di, tôi cần hàng của tôi, tôi không thể đi!"



Thấy cô ta như vậy, Lạc Tĩnh Nghiên lập tức làm ra vẻ dạy dỗ cô ta: "Lão Hắc, đầu anh bị nước vào hả? Đã là lúc nào rồi, anh còn muốn số hàng kia, anh không nghĩ xem, có nhiều hàng hóa đi nữa thì có thể đáng giá bằng cái mạng của anh không? Mạng của anh không còn, may thứ kia còn thì có tác dụng gì? Nghe tôi đi, chúng ta giữ mạng trước mới là quan trọng, tiền bạc có thể kiếm lại sau."



Trang Phi Phi thầm mắng lão Đồng ngu xuan, cái gì cũng không hiểu.



Cô ta cũng không phải người bình thường, trên người cô ta có không gian, chỉ cần chạy về, thu hàng hóa vào trong không gian là được, mà lúc này "Lão Đồng" dắt cô ta, cô ta căn bản không có cách nào trở về.



"Lão Đồng, tôi xin cậu để tôi đi, tôi cần hàng của tôi."



"Không được, tôi không thể buông ra, tôi mà buông ra, chính là hại anh. Lão Hắc, tôi không thể tro mắt nhìn anh đi chịu chét."



Cô nói gần nói xa toàn bộ là suy nghĩ cho lão Hắc, cuối cùng là suy nghĩ vì ai, chỉ có cô biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận