Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 888: Nửa Đêm Hành Động 2

Bà ta ở nhà ngồi cũng nói lầm bằm, đứng cũng than oán ra, thậm chí đi làm đồng lời nói cũng không ngừng lại.



Lúc đầu, khi thấy người khác nhận tiền hoa hồng, bà ta sẽ chỉ ghen tị mà thôi, mong chờ quán rượu sẽ giống như trước mở không bao lâu liền có thể bị đóng cửa.



Nhưng không ngờ Quán rượu không những vẫn mở cửa mà các thành viên tham gia còn nhận được tiền hoa hồng càng ngày càng nhiều.



Nếu cứ tiếp tục như vậy, tiền hoa hồng sau này mà những người đó nhận được sẽ tăng nhiều lên, khiến gia đình bà ta đến một xu cũng không có mà cầm, khoảng cách kinh tế giữa gia đình bà ta và những gia đình khác sẽ càng ngày càng lớn hơn, trong lòng bà ta chán nản đến chết mát.



Rõ ràng chỉ là vẫn đề mấy cân cao lương mà thôi, nếu lúc đầu bà ta chịu bỏ đi mấy cân cao lương đó đi thì bây giờ bà ta có thể nhận được khoản thu gấp chục, gấp trăm lần rồi.



Bà ta hối hận đến mức ruột gan như muốn hóa thành màu xanh rồi.



Hồ Đại Chí cũng vì đã bỏ lỡ cơ hội kiếm tiền lớn như vậy, mà tiếc nuối rất lâu, chỉ là, ông ta so với Hồ Thẩm Nhi lại có thể nhìn nhận mọi thứ thoáng hơn một chút.



Ông ta khuyên Hồ Thẩm Nhi: "Đừng có than nữa, đã bỏ lỡ thì bỏ lỡ thôi. Trách ai được đây hả? Tất cả là lỗi của chính bà đó. Nếu bà chịu bỏ cao lương đó ra, thì bây giờ chúng ta đã có thể có được một khoản hoa hồng lớn rồi không" Nói xong, ông ta nhịn không được không khỏi thở dài một hơi."bỏ đi, bỏ đi, nghĩ thoáng hơn chút đi, cứ cho là chúng ta không lấy được tiền hoa hồng, thì cuộc sống vẫn sẽ diễn ra như bình thường thôi. Mọi chuyện vẫn sẽ giống như trước đây. Cứ coi như Quán rượu này không tôn tại đi, cũng không cản trở chúng ta ăn uống."



"Ông nói thì hay đấy, nếu tôi nghĩ cái Quán rượu này không tồn tại thì nó có thực sự không tôn tại hả? Nếu tôi không nhìn thấy quán rượu này, cũng không nhìn thấy người khác nhận tiền hoa hồng thì còn đỡ. Nhưng khi tôi nhìn thấy rồi thì không thể giả vờ như tất cả những thứ đó không tồn tại được. Ôi trời ơi, khoảng cách giữa chúng ta và mấy người hàng xóm kia càng ngày càng lớn, tôi sắp ghen tị chết họ rồi, cứ nghĩ đến việc họ có thể nhận được nhiều tiền như vậy, tôi còn chẳng muốn ăn cơm nữa."



Giống như tục ngữ có câu, không có so sánh thì không có đau thương.



Bát kể bạn nghèo khó hay giàu có, chỉ cần mọi người đều giống nhau, sẽ không ai cảm thấy mình khác biệt và sẽ không xuất hiện việc so sánh với nhau.



Hồ Thắm Nhi hận chết những người kiếm được tiền đó, càng hận chết cái quán rượu chết tiệt này hơn.



"Nếu không có quán rượu đó thì bọn họ sẽ không kiếm được tiền. Mọi người vẫn sẽ như trước, muốn nghèo thì mọi người cùng nghèo. Ôi, tôi thật sự muốn đốt hết số rượu của Quán rượu đó, muốn cho bọn họ kiếm tiền, cũng không thể được "



Nhưng bà ta trong lòng chỉ nghĩ nghĩ vậy thôi, thật sự mà đi phóng hỏa thì bà ta không có lá gan lớn như vậy, nếu bị bắt thì bà ta gánh không nỗi cái hậu quả này đâu. Tuy bà ta không có lá gan lớn như vậy nhưng trong nhà họ Hồ lại có một số người có lá gan lớn đó.



Lần trước Hồ Tam Cường đã muốn đốt quán rượu này rồi, lần này nghe được tin mẹ đau buôn muốn châm lửa đốt quán rượu nên đã có chủ ý quyết định đốt quán rượu này, để mẹ không còn phải buồn bã mỗi ngày, và để một số người không còn kiếm được tiền nữa.



Lần này anh ta không bàn bạc với bà Hồ Thảm Nhi, mà lặng lẽ quyết định đốt quán rượu rồi sau đó mới đi khi báo với mẹ mình, cũng là để để tạo một bắt ngờ cho mẹ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận