Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 070: Đưa Ra Gợi Ý 2

Liền nói: "tiểu huynh đệ này sợ rằng không gánh nước đốn củi được, chắc sức ăn của cậu ta cũng không nhiều, chi bằng để cậu ta nấu cơm cùng với các nữ thanh niên tri thức đi, mọi người thấy như thế nào?"



Các thanh niên tri thức hầu như đều đã trưởng thành, không kì kèo đến những vấn đề nhỏ nhặt như vậy, đặc biệt là những nam thanh niên tri thức thì càng không, tất cả đều đồng ý.



Trong số đó, Phương Chí Viễn là người đầu tiên giơ tay tán thành: "tôi nghĩ sự sắp xếp này khá hợp lý, tôi rất tán thành." Sau đó, Triệu Văn Tùng cũng nhanh chóng giơ tay: "tôi cũng tán thành."



Họ hy vọng có thể tạo được ấn tượng tốt trước mặt đối phương, nhưng Lạc Tĩnh Nghiên lại không thèm liếc nhìn bọn họ dù chỉ một cái.



Có lẽ là Đỗ Nghệ Nam có thù với Lạc Tĩnh Nghiên, cô ta giơ tay: "tôi phản đối, Lạc Trường Thiên là nam thanh niên tri thức, một nam thanh niên tri thức làm cùng với các nữ thanh niên tri thức e là không ổn đâu."



Lạc Tĩnh Nghiên nói: "nam thanh niên tri thức người ta còn không có ý kiến, cô phản đối cũng vô dụng, việc này cũng không liên quan đến cô." "Thanh niên Đỗ phản đối không có hiệu lực, thỏa thuận ban đầu vẫn được giữ nguyên." Đồng Kiến Tân nói.



Đỗ Nghệ Nam kéo tay áo của Lâm San San, muốn cô ta đứng cùng chiến tuyến với mình, cùng nhau đối phó với Lạc Tĩnh Nghiên.



Nhưng Lâm San San cảm thấy chuyện nhỏ nhặt như thế căn bản không thể làm tổn hại đến Lạc Tĩnh Nghiên, ngược lại sẽ để lại an tượng xấu với các thanh niên tri thức khác, cô ta chọn cách im lặng.



Thâm Như Ý nói: "Việc của tiểu thanh niên Lạc không ảnh hưởng đến thanh niên Đỗ, cứ quyết thế đi, để cậu ấy cùng một nhóm với Tĩnh Nghiên, hai chị em bọn họ một nhóm, sẽ không cản trở ai trong số các cô cậu, chắc là mọi người không còn ý kiến gì nữa chứ. Thanh niên tri thức mới đến Lâm San San cùng một nhóm với Đỗ Nghệ Nam." vì cô thấy hai người họ có quan hệ khá tốt.



Tôn Điềm Điềm và Lưu Tuệ Phương là một nhóm, Ninh Bội Bội cùng một nhóm với Tống Anh Lan, chỉ còn lại Giang Mãn Nguyệt, Thẩm Như Ý để cô ta cùng nhóm với mình.



Cuối cùng, Đồng Kiến Tân nói về một số quy tắc trong ở chỗ thanh niên tri thức.



"Ngày kia sẽ là thu hoạch vụ thu rồi, mọi người cố gắng nghỉ ngơi thật tốt, nghênh chiến với thu hoạch vụ thu, giải tán." Sau khi hop xong,Lac Tinh Nghiên vì muốn cảm ơn những nam thanh niên tri thức chăm sóc cho Lạc Trường Thiên, đã lấy rất nhiều kẹo hoa quả đặt ở ký túc xá nam, mời các thanh niên tri thức ăn.



"Lạc Tĩnh Nghiên, cô khách sáo quá rồi" Đồng Kiến Tân nói: "chúng ta đều là một tập thể, chúng tôi chăm sóc cho tiểu thanh niên Lạc là điều đương nhiên.”



Lạc Tĩnh Nghiên gật đầu: "thanh niên Đồng nói đúng, nhưng mà, tôi muốn bày tỏ một chút tâm ý của mình, mọi người cũng đừng từ chối."



Mọi người đều cười nói, nhưng biểu hiện trên nét mặt của Triệu Văn Tùng không được tự nhiên cho lắm, cũng không hề ăn kẹo của Lạc Tĩnh Nghiên đem đến.



Lạc Tĩnh Nghiên trở về phòng, bốc thêm một nắm nữa để vào ký túc xá nữ, tránh các nữ thanh niên tri thức có ý kiến với cô, đặc biệt là 5 thanh niên tri thức cũ kia.



"Lạc Tĩnh Nghiên cô khách sáo quá rồi." Tham Như Ý cười nói.



Lâm San San tự mình biết mình, không đi nhận kẹo của Lạc Tĩnh Nghiên, Đỗ Nghệ Nam cũng không ăn, vừa hay đúng ý của Lạc Tĩnh Nghiên.



Tống Anh Lan cười nói: "Thanh niên tri thức này thật chu đáo.”



Cô ta đi xuống lấy đi một nửa số kẹo, chỉ để lại tám chín cái, Lưu Tuệ Phương và Tôn Điềm Điềm nhìn thấy thì không vui lắm.





Chuong 71: An Keo 1


Chuong 71: An Keo 1



Chuong 71: An Keo 1



Nhưng dù sao đây cũng là kẹo của Lạc Tĩnh Nghiên, họ cũng không thể nói gì, Lưu Tuệ Phương cầm lấy ba cái, lấy đủ phần của mình là được rồi, Tôn Điềm Điềm cũng cầm lấy ba cái, đem ba cái còn lại nhét vào tay của Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên cũng không nói gì, lần này nhìn thấy được tính cách của Tống Anh Lan, trong lòng có chút phòng bị, sau này không thể để cô ta lợi dụng được.



Tống Anh Lan sợ người khác nói gì về mình, nên nói: "tôi thấy hai người mới đến không ăn, để lại không phải là lãng phí sao."



"Da mặt dày, ăn cho đấy thây, câu nói này không sai chút nào, đáng tiếc, chúng tôi da mặt không dày được như vậy." Lưu Tuệ Phương mia mai nói.



Tống Anh Lan tự thấy ho thẹn, nhưng da mặt cô ta dày, không nói gì, vẫn nhét kẹo vào trong túi mình.



Khi mọi người đều đi nghỉ, Lạc Tĩnh Nghiên đi kiểm tra căn phòng nhỏ trong viện, phòng được xây bằng gạch nung, cửa gỗ đã cũ nát nhưng vẫn còn sử dụng được, cửa số kiểu cũ, thậm chí giấy dán ở trên tường đều đã mục nát hết.



Qua cửa sổ, có thể nhìn thấy mọi thứ ở trong đều được bao phủ bởi một lớp đất dày, nơi trong cùng có một cái hố đất, bên cạnh là những chiếc hộp gỗ tích đầy bụi.



Cô rất nghi ngờ, mặc dù căn phòng không thể vào, tại sao đồ ở trong phòng cũng không có người dùng?



Cô tìm đến Thẩm Như Ý, hỏi: "chị Như Ý, bên đó có một căn phòng nhỏ, tại sao lại trống vậy? mặc dù mái nhà bị hỏng, nhưng sửa lại thì vẫn có thể ở được mà."



Vẻ mặt của Thẩm Như Ý không thay đổi nhiều, giống như đã quá quen với câu hỏi như thế này.



Cô thì thầm vào tai Lạc Tĩnh Nghiên: "Vì nữ thanh niên tri thức sống ở đó đột ngột chết, vì vậy, không ai dám sống ở đó cả."



Sau đó, Thảm Như Ý nói cho Lạc Tĩnh Nghiên biết nguyên nhân cái chết của nữ thanh niên tri thức đó.



"Căn phòng đó là tự cô ấy bỏ tiền ra thuê người đến xây dựng, nhưng cách đây một năm, cô ấy bát ngờ nhảy xuống sông tự vẫn, thi thể bị kéo đến sau núi, các thanh niên tri thức đều không dám đến gần căn phòng đó, thì căn phòng đó ai dám đến ở chứ?"



"Vậy tại sao cô ấy lại nhảy xuống sông? lúc cô ấy chết chắc là khi còn khá trẻ đúng không.”



Thẩm Như Ý nói: "người ta phát hiện cô ấy đi chơi cùng tên đều cáng trong thôn, còn có thai với tên đấy, cô ấy vì không muốn gả cho hắn, liền nhảy sông tự vẫn."



Lạc Tĩnh Nghiên vẫn hoài nghi,"nếu cô ấy không muốn ga cho tên deu cáng đấy, chính là không thích hắn, tại sao vẫn sống cùng với hắn?"



"Cái này thì tôi không rõ, lúc đầu có người của chỗ viện thanh niên tri thức đến khám nghiệm hiện trường vụ cưỡng hiếp, cô ấy và tên đấy quả thật quần áo sốc sếch, đang làm chuyện đó. Nhưng cô ấy nói có người hại mình, cô ấy nói đứa con trong bụng mình là con trai của bí thư thôn, không có ai tin cô ấy, thậm chí bí thư thôn còn tố cáo cô ấy vu khống, cô ấy tức giận liền tự sát. Lúc đầu, chúng tôi đều rất sợ, sợ hồn ma của cô ấy sẽ quay trở lại căn phòng đó, đều muốn dọn đi, nhưng trong thôn không ai chấp nhận cho chúng tôi một ngôi nhà tốt, về quê người dân trong làng cam thay chung toi co ta ma, nen không dám nhận vào ở, chúng tôi phải lén đi tìm bà đồng để xua đuổi tà ma, mọi người mới không còn sợ hãi nữa."



Lạc Tĩnh Nghiên lúc này đã hiểu đôi chút, cái chết của nữ thanh niên tri thức phòng này có chút mờ ám, nhất định là có liên quan đến bí thư thôn và con trai ông ta.



Dù cho nữ thanh niên tri thức đó đã từng làm ra chuyện gì, thì bí thư thôn và con trai ông ta cũng không phải hạng tốt đẹp gì.





Chuong 72: An Keo 2


Chuong 72: An Keo 2



Chuong 72: An Keo 2



Khi đến đây cô đã có ý định chuyển ra ngoài, nhưng nếu bên ngoài có căn phòng trống, sợ rằng sớm đã có thanh niên tri thức khác chuyển vào rồi, cũng không để lại cho cô.



Cộng thêm việc thu hoạch vụ thu sắp đến rồi, chắc chắn sẽ không tìm được người xây phòng, đợi qua vụ mùa thu, không lâu nữa cũng vào đông, sợ rằng nền móng chưa kịp làm xong thì đã bị đóng băng rồi, nếu đóng băng thì nhà không thể xây được, buộc phải đợi đến mùa xuân năm sau mới xây được.



Có thời gian có thể sửa chữa căn phòng này, nếu không phải ở đây có người đã chết, cô không thèm sợ.



Trước tiên nên ứng phó một thời gian ở chỗ này, đợi mùa xuân năm sau xây xong phòng thì sẽ chuyễn ra.



Thắm Như Ý nhắc nhở cô: "bởi vì chuyện này sẽ ảnh hưởng đến uy tín của đại đội, lúc đầu bí thư thôn đã ra lệnh tử hình với dân làng, ai cũng không được phép nói nhảm ở bên ngoài, chỉ được phép nói rằng nữ thanh niên tri thức đó vô tình rơi xuống nước chết đuối, nếu như ai lỡ miệng, thì chắc chắn sẽ bị xử phạt, em cũng đừng nói linh tinh ở bên ngoài."



"Em biết rồi, chị Như Ý, em vẫn có thể phân biệt rõ chuyện gì nên nói chuyện gì không nên nói." Thẩm Như Ý cười nói: "chị thích những cô gái thông minh như em, nếu không thì cũng sẽ không nói nhiều với em như vậy."



Lúc chập tối, Trương Lai Bảo dùng xe đẩy kéo đến sáu hộp gỗ lớn, ba chiếc kệ gỗ, năm chiếc chiếu rơm.



Trong phòng thanh niên tri thức mới, ngoài Phương Chí Viễn dùng một chiếc hộp gỗ do các thanh niên tri thức cũ để lại cho ra, thì toàn bộ đều được mua mới.



Kệ gỗ là của Lạc Tĩnh Nghiên, Lạc Trường Thiên và cả Giang Mãn Nguyệt, chiếc chiếu rơm là của ba người họ, còn có của Lâm San San và Đỗ Nghệ Nam.



Trương Lai Bảo giao đồ xong thì rời đi. Bọn họ mỗi người tự dọn đồ của mình về phòng, Lạc Tĩnh Nghiên muốn giúp Lạc Trường Thiên cầm chiếc hộp, Lạc Trường Thiên nói: "chị, em là đàn ông, những việc này em có thể tự mình làm được."



Lạc Tĩnh Nghiên vỗ vỗ đầu cậu: "Em thành đàn ông lúc nào vậy? thằng nhóc này, vẫn còn quá sớm để có thể trở thành một người đàn ông thực thụ đấy."



Lạc Trường Thiên nói: “chị, em đã lớn rồi, rất nhanh sẽ có thể ra đồng để kiếm điểm lao động, có thể dùng sức lực để nuôi sống bản thân, như thế mà em vẫn chưa phải là đàn ông ư?"



"Đó cũng không phải là đàn ông, nhưng cũng không thể nói là không phải đàn ông, vẫn là từ con trai là từ thích hợp nhất với em."



Đồng Kiến Tân một tay cầm hộp gỗ lớn lên: "Tiểu huynh đệ, nhìn này, bọn ta như thế này mới được gọi là đàn ông. Cậu ấy, chỉ là một đứa trẻ thôi."



Anh đem hộp gỗ của Lạc Trường Thiên chuyển vào trong phòng, Trần Chi Dụ giúp cậu ấy chuyển kệ gỗ vào phòng, cậu ấy chỉ cần cầm chiếu rơm vào là được.



Lạc Trường Thiên: Mọi người đều coi thường em, nhất quyết giúp em dọn đồ, thế thì em vẫn làm một cậu bé vậy.



Lạc Tĩnh Nghiên cảm thấy những thanh niên tri thức rất nhân đạo,"Tiểu Thiên, mọi người giúp đỡ em, lúc vào nhớ cảm ơn họ đấy."



"Chị, em biết rồi."



Khi thanh niên tri thức mới chưa đến, năm thanh niên tri thức cũ luân phiên nấu cơm, sau khi phân nhóm xong, hôm nay là Lưu Tuệ Phương và Tô Điềm Điềm cùng nhau nấu cơm, ngày mai đến Thảm Như Ý và Giang Mãn Nguyệt.



Trong bữa tối, hầu như mọi người đều tham gia, ai không tham gia được thì đi làm nhiệm vụ khác, không người nào rảnh rỗi đứng chơi cả.



Nhưng có một người là trường hợp đặc biệt, đó chính là Đỗ Nghệ Nam.
Bạn cần đăng nhập để bình luận