Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 289: Bi Ném Vào Trong 2

Lý Hồng Anh quá mức sợ hãi đã quên mất việc phải phản kháng. Cơ thể cô ta dựa thẳng vào thân cây, đồng tử mở lớn, hoảng sợ nhìn Lạc Tĩnh Nghiên.



Lạc Tĩnh Nghiên nói tiếp: "Tôi nghe nói chỉ cần tôi ăn được năm người là lại có thể trọng sinh làm người lần nữa, đặc biệt là loại người trọng sinh sau khi chết như cô, ăn vào hiệu quả lại càng tốt hơn. Vậy nên tôi ăn cô trước vậy."



Lý Hồng Anh liều mạng lắc dau. Vì bị Lạc Tĩnh Nghiên bịt miệng nên cô ta không thể phát ra tiếng, chỉ có những tiếng um ưm: "Đừng, đừng ăn tôi.” "Không ăn cô? Không có khả năng."



Lạc Tĩnh Nghiên há to miệng lại gần cô ta. Lý Hồng Anh chỉ thấy một mồm đầy máu muốn ăn mình, không chịu nổi kinh hãi bèn trợn trắng mắt rồi hôn mê bắt tỉnh.



"Người phụ nữ chết tiệt!"



Lạc Tĩnh Nghiên sợ cô ta giả vờ ngất, dùng một tay vỗ bạch bạch lên mặt cô ta vài cái. Thấy cô ta không tỉnh lại, lại vỗ thêm vài cái nữa. Lần này là để trút giận, gần như đã đánh nát mặt Lý Hồng Anh. Cô dứt khoát khiêng Lý Hồng Anh mềm nhũn như một bãi bùn lầy lên.



Đi về phía trước một chút chính là khu nông hộ. Vừa tới tường ngoài nhà thím Hồ, cô bèn dừng lại để tìm một nơi giấu Lý Hồng Anh đi.



Hồ xí ở nông thôn đều được xây ở góc sân. Lạc Tĩnh Nghiên đặt Lý Hồng Anh xuống trước. Sau khi xác định vị trí hố xí nhà họ Hồ bèn ném Lý Hồng Anh vào trong, rồi phủi tay chạy lấy người.



Cô tìm nơi để đi vào không gian thay đổi trang phục trên người rồi quay lại nhà ở của thanh niên trí thức.



Hai ba giờ đêm, chồng thim Hồ, Hồ Đại Chí đi từ trong nhà ra, hoảng hốt cầm lưng quần chạy vào trong nhà vệ sinh.



Trong nhà vệ sinh tối om, ông ta vội vàng nên không tìm được đèn pin, chỉ có thể dựa vào ký ức đứng ở hai trên hai khối gạch hai bên hố xí sau đó cởi quần, đánh rắm, đi tiểu, ¡ phân. Một loạt các hành động lưu loát nối liền nhau.



Chất lỏng ấm áp rơi đúng vào mặt Lý Hồng Anh, sau đó là thứ đồ mang theo mùi gay mũi khó chịu rơi lên mặt cô ta.



Dưới sự kích thích mãnh liệt của phân và nước tiểu, Lý Hồng Anh dần dần tỉnh lại.



Khi cô ta nhận ra mình đang ở đâu và trên mặt có gì đó, cô ta vô thức đưa tay lên lau mặt. Khi nhận ra là phân và nước tiểu, cô ta giơ tay đẩy người bên trên ra. Mông Hồ Đại Chí bị day khiến ông ta sợ tới mức xém chút nhảy dựng lên, ngay cả quần cũng không kịp mặc, hoảng sợ trốn vào một góc. Tới cả phân sắp ra cũng bị ép trở lại.



"Thứ gì đây mông tôi? Ai, ai ở trong nhà xí của nhà tôi?"



Trong bóng đêm, ông ta cố mở to mắt để nhìn rõ thứ đồ gì xuất hiện trong ham cầu nhà ông ta.



Lý Hồng Anh nhận ra mình bị ném vào hằm cầu nhà người khác thì vô cùng ghê tởm.



Cô cố nhịn mùi nước tiểu và phân trên người, đứng dậy.



Giải thích với Hồ Đại Chí: "Tôi, tôi là người, tôi bị quỷ ném vào nhà xí nhà ông."



Hồ Đại Chí nghe thấy tiếng người nói chuyện thì vừa sợ vừa không sợ.



Trong tình huống có phần đáng sợ này, đôi khi người còn đáng sợ hơn cả quỷ.



Nửa đêm người này vào trong nhà ông ta rốt cuộc có mục đích gì?



Ông ta quát lớn về phía Lý Hồng Anh: "Cô đừng nói bậy, trên đời này làm gì có quỷ. Nửa đêm cô chạy tới nhà tôi có phải muốn trộm đồ của nhà tôi không?"



Ông ta sợ một mình không đối phó được với người phụ nữ này nên hướng về phía nhà mình hô lớn máy tiếng: "Tam Cường, các người mau dậy đi, nhà chúng ta có trộm, mau dậy giúp ba bắt trộm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận