Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 1062: Lộc Phước Trên Trời 2

Lạc Tinh Nghiên nhìn những người chiến sĩ chuyển lương thực về, trong lòng không khỏi nảy ra một ý nghĩ khác.



Lương thực là một yếu tố quan trọng để quân đội duy trì chiến đấu, các chiến sĩ của ta vì không có đủ lương thực nên không có sức lực, từ đó làm giảm sức chiến đấu.



Vậy thì quân địch cũng vậy.



Nếu có thể khiến quân địch cũng bị thiếu lương thực, từ đó làm giảm sức chiến đấu của chúng thì bên ta sẽ dễ dàng đánh bại chúng. Cô chuẩn bị tìm thời cơ thích hợp, đến chỗ quân địch, thu hết lương thực của chúng.



**“Quân địch bên kia**



Trong lều chính, một số sĩ quan cấp cao đang đau đầu, họ dùng ngôn ngữ của nước mình để giao tiếp.



"Chuyện gì thế này? Theo tin tức từ nhân viên tình báo của chúng ta, quân đội bên kia đột nhiên có nước uống sạch và lương thực, thật không thể tin nỗi. Bây giờ dùng nước và lương thực để làm chúng kiệt sức là không thể thực hiện được nữa, ngoài việc đánh trực diện, còn phải nghĩ cách khác.”



"Không chỉ vậy, tôi còn phát hiện ra rằng những người bên kia dường như có sức chiến đấu mạnh hơn trước."



"Ôi." Chủ soái Nạp Luân đập mạnh tay xuống bàn, anh ta hít một hơi: "Đừng hoảng sợ, đừng quên rằng chúng ta có sự hỗ trợ của các cường quốc khác, họ sẽ cung cấp cho chúng ta đủ vật tư chiến lược, lương thực và vũ khí trang bị, những vũ khí này đều rất tiên tiến, quân địch bên kia vẫn còn ở trạng thái lạc hậu, dù thế nào cũng không thể sánh được với chúng ta, hãy tin tôi, chúng ta sẽ sớm đánh bại chúng, giành được vùng đất mà chúng ta muốn."



"Nhưng bây giờ chúng ta đã ở thế yếu, chúng sắp đánh tới nơi rÔi.” "Đừng lo, một lô vũ khí viện trợ từ nước khác sẽ sớm được vận chuyển đến, có sự hỗ trợ của những vũ khí này, chúng ta còn sợ gì chúng nữa?"



Họ vừa bàn bạc xong, một người lính nhỏ đã đến báo cáo: "Một lô vũ khí mới đã được vận chuyển đến, xin chủ soái ra ngoài kiểm tra."



"Được, ta sẽ ra ngay."



Nạp Luân lập tức ra ngoài kiểm tra vũ khí, những vũ khí đó có súng trường tấn công, súng máy hạng nặng, lựu đạn, tên lửa, súng cối, thậm chí còn có mười xe bọc thép, ba máy bay chiến đấu tiên tiến nhất thế giới và gần trăm thùng đạn dược.



Nạp Luân nhìn những vũ khí trang bị này, vui vẻ cười lớn.



"Bổ sung của chúng ta đã tới rồi, hôm nay trước tiên xếp đạn dược lên xe tăng và máy bay chiến đấu, ngày mai ra trận no tan xác những kẻ địch kia."



Đêm khuya dần, bóng tối bao trùm cả vùng đắt, bởi vì trong đêm tầm nhìn hạn chế, pháo sung không dễ nhằm trúng mục tiêu, tiếng súng nổ và pháo nổ trên chiến trường cũng dan thưa thớt, hai bên nhanh chóng chìm vào trạng thái ngừng chiến.



Lạc Tĩnh Nghiên nhân cơ hội ba người khác trong lều đã ngủ say, ra khỏi lều, dặn dò hai con mèo nhỏ trong không gian: "Hắc Hỏ, Hồ béo, các em có thể sang bên địch thăm dò một chút xem lương thực của chúng đặt ở đâu không?



"Không vấn đề gì thưa chủ nhân." Hai con mèo cùng đáp.



Lạc Tĩnh Nghiên lập tức thả chúng ra, ở đây địa hình rừng núi, đường đi gập ghềnh, nhưng không mảy may ngăn được hai con mèo.



Bọn chúng xuyên qua rừng cây xuyên qua khu vực bãi mìn biên giới, tới nơi đóng quân, hơn nữa nhanh chóng tìm được kho lương của đối phương, tiện thể còn nhìn thấy một vài trang bị vũ khí của đối phương lộ ra bên ngoài.



Hắc Hỗ nói: "Vũ khí bên này, hình như là tiên tiến hơn bên kia một chút."



Hỗ béo đảo mắt,"Nếu như bị chủ nhân mang ởi, vũ khí co tiên tiền thế nào cũng vô dụng."



"Ừm, chúng ta mau quay về nói với chủ nhân."



"Đi thôi."



Chúng làm việc hiệu quả rất cao, đi về cũng chỉ mắt nửa tiếng đồng hà.



"Chủ nhân, đã trinh thám được kho lương của họ, chúng em còn nhìn thấy trang bị vũ khí của họ nữa.”



Lạc Tĩnh Nghiên nghe xong, híp mắt lại: "Vậy chúng ta cũng tiện tay thu vũ khí của bọn chúng mang đi."



"Vâng, chủ nhân."



Hai con mèo không có cảm xúc gì về biên giới quốc gia, nhưng chỉ cần là việc chủ nhân muốn chúng làm, chúng đều hết sức phối hợp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận