Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 985: Phát Hiện Bất Thường 1

Không quan tâm bọn họ nói gì, Tiết Ngạn Thần vẫn tỏ ra thờ ơ không lên tiếng.



Rõ ràng đây không phải là kết quả mà Trương Minh và Trần Kinh mong muốn.



Những gì bọn họ muốn thấy là Tiết Ngạn Thần phải quỳ xuống cầu xin họ rủ lòng thương, là Tiết Ngạn Thần phải nằm bò trên đất ăn cơm như một con chó, giống như một kẻ ăn mày hèn mọn hôi hám.



Nhưng bọn họ đã đánh giá thấp Tiết Ngạn Thần rồi, đánh giá thấp sự kiên định bất khuất trong cốt tủy của anh. Vài phút sau trước sự bất khuất không chịu nhượng bộ của Tiết Ngạn Thần mà cuối cùng Trương Minh cũng nổi giận, anh ta cầm bát cơm lên đổ lên mặt của Tiết Ngạn Thân.



Anh ta nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiểu đoàn trưởng Tiết, để anh tự ăn thì phiền phức quá nên tôi sẽ giúp anh ăn.”



Tiết Ngạn Thần nhai vụn mấy miếng bắp cải rồi phun lên mặt của Trương Minh.



"Quân đội có những kẻ cặn bã như anh mới là nỗi ô nhục của quân đội."



Trương Minh bị phun lên mặt thì đứng bật dậy, anh ta giơ chân đá mấy cái vào người của Tiết Ngạn Thần. Anh ta hừ lạnh cầm bát cơm nói với Trần Kinh: "Tác phong của tiểu đoàn trưởng Tiết không tốt, cố tình lãng phí lương thực làm bại hoại nếp sống của quân ta, phải báo cáo chuyện này cho thủ trưởng."



Dù sao thì bây giờ sư đoàn trưởng Lý có toàn quyền giải quyết chuyện của Tiết Ngạn Thần, nếu như không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì Tiết Ngạn Thần sẽ không thể trở mình được nữa. Cho dù Tiết Ngạn Thần làm cái gì thì họ chỉ cần chụp mũ lên đầu Tiết Ngạn Thần thì họ cũng vô tội, mà Tiết Ngạn Thần mới là người có tội ác tày trời.



Hai người lăn lộn gần hết buổi sáng thì mới tạm thỏa mãn, lúc này họ mới nghỉ ngơi để nghĩ cách tiếp tục hành hạ Tiết Ngạn Thần.



Bát luận là họ dày vò như thế nào chỉ cần không làm Tiết Ngạn Thần bị thương nghiêm trọng là được, lúc đó chỉ cần đưa anh ra ngoài tắm rửa thay quần áo là sẽ không có ai có thể nhìn ra được gì cả.



Tuy nhiên bọn họ không chỉ hành hạ thể xác anh mà còn xúc phạm đến tinh thần và nhân cách của anh nữa, bởi vì bọn họ biết cách làm tổn thương đến cốt khí của Tiết Ngạn Thần.



Trong nhà khách bên ngoài quân khu.



Giữa buổi sáng, người hậu cần dẫn Trương Kim Phượng đến nhà khách này.



Họ tình cờ chạm mặt Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết đang đi ra ngoài, khi ba người giáp mặt nhau thì Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết cho rằng Trương Kim Phượng chỉ là khách trọ bình thường nên không để ý nhiều đến cô ta.



Nhưng Trương Kim Phượng lại bị Lạc Tĩnh Nghiên thu hút sự chú ý, cô ta nhìn cô gái có khuôn mặt xinh đẹp như tiên nữ ở trước mặt mà không khỏi tặc lưỡi: "Ôi, đây là con gái nhà ai mà trông xinh đẹp thế?"



Đột nhiên cô ta nghĩ đến Tiết Ngạn Thần, người đàn ông đó vừa mới bị cô ta vu cáo hãm hại. Có lẽ chỉ có anh ta mới xứng với cô gái ở trước mặt này. Khi Lạc Tĩnh Nghiên và bà nội Tiết đi ngang qua cô ta, bà nội Tiết nói: "Cũng không biết Ngạn Thần đang làm gì trong đó, hôm nay cũng không ra ngoài tìm chúng ta."



Trương Kim Phượng nghe thấy hai chữ "Ngạn Thần" thì đột nhiên giật mình, viên sĩ quan bị cô ta vu cáo hãm hại không phải tên là Tiết Ngạn Thần sao? Liệu có phải anh ta chính là người mà bà lão này vừa nói không?



Có lẽ vì chột dạ mà cô ta bước nhanh hơn, khi cô ta đi lên lầu không chú ý các bậc thang nên trượt chân ngã quỳ xuống bậc thang phát ra tiếng phịch, bắp chân và đầu gối bị đập xuống bậc thang đau điếng. "Ai da, ối."
Bạn cần đăng nhập để bình luận