Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 189: Giữ Hẹn 2

Tần Trân Trân nói: "Tôi nghe bà nội tôi nói lần trước lúc tôi nhờ bà nội đến hợp tác xã cung tiêu đổi đồng hồ, kết quả túi của bà bị người ta ăn trộm, mà chiếc đồng hồ được đặt ở trong túi, là cậu đã giúp bà đuổi theo, rất cảm ơn cậu."



"Không có gì, chuyện nhỏ không tốn công sức."



Hai người không biết nên phải xưng hô với đối phương thế nào, Lạc Tĩnh Nghiên nói: "Năm nay tôi mười bảy, cậu bao nhiêu."



"Tôi cũng mười bảy."



"Vậy chúng ta bằng tuổi nhau, không xét xem ai lớn tháng hơn ai, cứ gọi nhau bằng tên nhé."



"Được, mình tên là Tần Trân Trân."



"Mình tên là Lạc Tĩnh Nghiên.”



Sau khi Lạc Tĩnh Nghiên nấu ăn xong, Tần Trân Trân lại bảo cô ra nghỉ ngơi để mình bày bát đĩa.



Lần này bà nội Tần ăn rất ngon miệng, vậy mà còn ăn được hơn nửa bát thịt gà và khoai tây viên, thậm chí còn ăn thêm nửa cái màn thầu.



Tần Trân Trân kinh ngạc nói: "Bà nội, hôm nay bà ăn nhiều lắm đó, đã lâu lắm rồi bà không ăn ngon miệng như vậy, mới buổi sáng bà còn không muốn ăn cơm nữa kìa."



Bà nội Tần nói: "Còn không phải là do Tĩnh Nghiên nấu cơm quá ngon sao, nếu không khả năng bà lại không muốn ăn rồi."



Bà cụ quay đầu nói với Lạc Tĩnh Nghiên: "Mấy ngày trước bà vừa bị bệnh, kể từ khi đó bà sinh ra thói chán ăn, không ngờ rằng hôm nay có thể ăn cơm nhiều như vậy."



Tần Trân Trân nói: "Bà nội, cháu nghĩ bệnh chán ăn của bà chính là chứng tham ăn và thèm đồ ăn Tĩnh Nghiên làm đó.”



"Con nhóc thối này! Dám nói bà nội như vậy." Bà nội Tần mỉm cười oán trách Tần Trân Trân một câu.



Lạc Tĩnh Nghiên không thể vẫn luôn ở đây chăm sóc bà nội Tần được, vì thế nói: "Bà ơi, nếu như có thời gian cháu sẽ cố gắng tới đây thăm bà."



Bà nội Tần rất vui mừng: "Thật sự cảm ơn cháu quá, Tĩnh Nghiên. Nhưng mà cháu nhất định phải để ý thời gian của mình, không thể bởi vì bà mà chậm trễ việc làm của cháu được."



"Sẽ không chậm trễ đâu bà, cháu sẽ sắp xếp thời gian."



Sau khi ăn xong, Tần Trân Trân thu dọn chén đũa, Lạc Tĩnh Nghiên cũng không ở lại quá lâu, sau khi tạm biệt bà nội Tần thì cô cũng trở về đại đội Thắng Lợi.



Trước khi Tần Trân Trân đi đến nhà máy, cô ấy hỏi bà nội Tần: "Hôm nay đồng chí Đống Tiêu có tới đây bán hàng không bà? Đã mấy ngày rồi anh ấy không đến." Bà nội Tần liếc mắt nhìn cô ấy: "Con nhóc này, trước kia lúc ởi làm thì không bao giờ trở về nhà ăn cơm trưa, sau khi gặp được đồng chí Đổng Tiêu thì mỗi ngày cứ chạy về nhà. Hôm nay khu tập thể nhà chúng ta vẫn không bán hàng, để xem ngày mai thế nào."



"Khi nào anh ấy tới thì bà nhất định phải giữ anh ấy lại ăn cơm đấy, bà cứ nói là cháu muốn cảm ơn anh ấy."



"Cháu đó, nói là cảm ơn người ta nhưng sao bà lại nhìn ra được mục đích lại không đơn thuần như vậy nhỉ. Có phải con nhóc cháu để ý đến chàng thiếu niên đó rồi phải không?”



Khuôn mặt Tần Trân Trân lập tức hiện lên tia ửng hồng, cô ấy thẹn thùng quay mặt đi chỗ khác.



“ÚI ui ui lại còn thẹn thùng nữa kìa." Bà nội Tần trêu chọc cô ấy.



"Bà nội, bà cứ nói bừa, cháu chỉ đơn thuần muốn cảm ơn anh ấy thôi, cháu không giống như lời bà nói đâu. Cháu với người ta chỉ mới gặp mặt một lần, nào có thể nhanh như vậy?”



"Cháu không thừa nhận thì thôi, bà biết cháu đang ngượng ngùng. Bà đã nói với bác gái Lý rồi, mỗi lần đồng chí Tiểu Đống tới đây đều sẽ đi tìm cô ấy trước, đợi tới khi đồng chí Tiểu Đồng tới thì cô ay sẽ nói cho bà biết. Bà gặp được Tiểu Đồng thì bà sẽ nói cho cậu ấy biết rằng cháu gái của bà để mắt tới cậu nhóc đó, muốn cậu nhóc đó đến nhà ta ăn cơm, nếu như cậu nhóc cũng thích cháu thì về sau sẽ là cháu rễ của bà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận