Về Quê Trước Năm 70, Tôi Dùng Không Gian Dọn Sạch Kẻ Thù

Chương 710: Tuyệt Đối Không Từ Bỏ 3

Khang Đại Mai nhìn cô ta nằm rạp dưới đất như con chó chết, bưng cái rổ của mình lên rồi đi xuống núi.



Qua một lúc lâu, Lý Hồng Anh đứng dậy từ dưới đất, cầm theo cái r6 không kia lao đảo từ từ đi xuống núi.



Sau khi về đến nhà họ Lưu, mẹ Lưu kiểm tra rổ của cô ta trước, thấy bên trong rỗng tuếch, bà ta không kìm được cơn giận trào dâng.



"Ra ngoài từ sáng sớm, cả một ngày trời, nắm cô hái đâu? Hôm qua vào trong núi sâu không hái được, tôi bảo hôm nay cô hái ở bên ngoài đi, sao cô vẫn không hái được?"



Bà ta vừa bộc phát cơn giận vừa nhìn về phía Lưu Ái Quốc: "Ái Quốc, vợ tốt của con đấy xem đi, xem chúng ta như bọn ngốc, cô ta sắp lừa chết chúng ta hết rồi đấy. Nói thì giỏi, ngày nào cũng lên núi hái nắm, thế con có thấy nắm mà nó hái về không? Mẹ thấy là nó kiếm cớ để gặp riêng với mấy thằng đàn ông hoang dã đấy."



"Mẹ, hôm nay con có nhìn thấy nắm, nhưng mà bị Khang Đại Mai hái trước rồi. "



"Nực cười quá, cô đi cả ngày trời, nếu tìm được chỗ có nắm sao cô không hái trước, còn để cho người khác hái mắt. Với lại cả ngọn núi lớn như vậy mà chỉ có chỗ đó có nắm à? Lý Hồng Anh, nói ra cái lý do như vậy, cô nói coi bản thân cô có thấy tin được không?"



Lý Hồng Anh thầm lắc đầu, nếu người khác dùng cái cơ này để qua loa lấy lệ với cô ta, cô ta cũng sẽ không tin đâu.



Nhưng cô ta phải dùng lý do gì để thuyết phục mẹ con nhà họ Lưu đây?



Không đợi cho cô ta kịp tìm cớ, mẹ Lưu lại bắt đầu nổi bão, bà ta xúi giục Lưu Ái Quốc.



"Ái Quốc à, trong nhà nuôi cái loại dâu con ăn cây táo rào cây sung, chuyên ra ngoài tìm đàn ông hoang dã này, là tai họa của nhà họ Lưu chúng ta đấy, nếu bị người ngoài phát hiện ra, nhà họ Lưu chúng ta phải giấu mặt đi đâu đây? Con là một người đàn ông trưởng thành, vợ lén lút qua lại với đàn ông khác, con còn có mặt mũi để gặp người khác không? Ôi trời ơi, gia môn bắt hạnh quá, gia môn bất hạnh!"



Mẹ Lưu kể khổ, thế mà bà ta còn kêu ca rất có nhịp có điệu.



Lưu Ái Quốc vốn nghi ngờ Lý Hồng Anh lén lút với đàn ông khác sau lưng anh ta, lấy vớ lên núi hẹn hò, lúc này lại bị mẹ Lưu đổ thêm dầu vào lửa, trong lòng anh ta lập tức dâng tràn sự căm giận đối với Lý Hồng Anh.



Anh ta bước tới trước mặt Lý Hồng Anh với ánh mắt cay độc, giơ nắm đắm về phía Lý Hồng Anh. "Nói, thằng đàn ông đó là ai2"



"Em, em không có đàn ông nào hết. "



"Cô còn dám nói dối nữa. " Nói rồi nắm đắm của anh ta lập tức vụt xuống.



Dưới tình thế cấp bách, Lý Hồng Anh vội vàng cúi đầu né tránh, dựa theo cách nhìn của mẹ Lưu và Lưu Ái Quốc thì nếu cô ta còn tiếp tục nói dối nữa, cô ta sẽ còn bị bọn họ ngộ nhận là đi lén lút qua lại với đàn ông, Lưu Ái Quốc không đánh cô ta thừa chết thiếu sống mới là lạ.



"Ái Quốc, anh đừng đánh, thật ra là em lên núi để đi tìm kho báu.



"Kho báu!" Lưu Ái Quốc và mẹ Lưu nghe thấy Lý Hồng anh nói ra hai chữ "kho báu", cả hai người đều trợn tròn mắt, trong mắt như có thể tỏa ra ánh sáng, ánh sáng của sự ngạc nhiên xen lẫn tham lam.



Lưu Ái Quốc lập tức rút nắm đắm lại, liếc mắt đưa ý với mẹ Lưu.



Trong nhà này, mẹ Lưu và Lưu Ái Quốc mới là đồng lòng, hai người có chuyện gì đều bàn bạc với nhau.



Mẹ Lưu bước tới, hỏi thăm Lý Hồng Anh với thái độ nghiêm túc và cần thận: "Rốt cuộc kho báu mà cô nhắc tới là gì? Mau nói cho chúng tôi biết kỹ càng đi. "
Bạn cần đăng nhập để bình luận